Chuyển đến nội dung chính

Duyên

Đêm - một mình trong phòng lặng lẽ, ngồi ôm máy tính cả tiếng đồng hồ. Tiếng rao bán bánh thưa dần, màn đêm ở đây tĩnh mịch thật. Yên tĩnh một cách lạ lùng.
Mới đó mà cũng đã hơn một tháng về đây, chưa đủ để cô có thể quen với hàng xóm, chưa đủ để cô có thể nói chuyện với tất thảy mọi người ở cạnh kề. Sáng đi sớm, tối về trễ. Lâu lắm rồi, cô mới có cảm giác một mình tận hưởng một buổi tối riêng cho mình.

Nhà hàng xóm nghe tiếng người mẹ trẻ đang đùa vui với con thơ phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng vốn có của nó.
Máy tính vẫn còn load nhạc mà cô vẫn hay nghe
Có một cái gì đó quen quen như đã từng xảy ra với bản thân cô.
Điện thoại hết pin, lục lọi khắp túi mới biết rằng là cô quên sạc ở công ty. Đắn đo một lúc, bèn lấy hết cam đảm sang nhà hàng xóm.
Chào chị, em ở nhà bên á chị, nãy đi làm em không quên không mang sạc điện thoại về, chị có sạc samsung không? cho em mượn với.
Ừ, có nè. Chị chuyển về đây cũng lâu rồi nhỉ? mà giờ mới sang nói chuyện.
Em về gần tháng rồi chị, tại công việc rồi em không có quen ai, nên ngại sang. Bé bao nhiêu tuổi rồi chị?
14 tháng rồi chị. 
Nhìn bé yêu quá.
Nhìn chị quen quen.
Thế à, chắc do nhiều lần em đi làm qua nhà chị đó.
Ừ, hôm nào rảnh sang đây chơi cho vui.
Hình như chị là người miền Trung nhỉ? 
Ừ, người Hà Tĩnh.
Ồ, cùng quê với em rồi.
Thế là gặp đồng hương rồi, ở đây anh em Hà Tĩnh nhiều lắm, lúc nào rỗi thì sang đây chơi.
Dạ.
Thôi, xin phép chị em về. 
Ngồi chơi đã.
Dạ, em về sạc điện thoại tí, lỡ bạn em có gọi.
Ừ, hôm nào rảnh sang chơi nghen, chơi với cháu.
..................................................
Duyên phận run rủi thế nào, hết làm cùng công ty, nay lại hàng xóm của nhau. Ơn trời, mong anh đừng biết. Cũng mong sao chị không biết mình là ai để rồi khỏi khó xử cho cả ba.
Hoàng gọi điện, Hoàng vẫn thương cô vậy thì cớ gì cô tìm những gì xưa cũ để rồi vỡ vụn.
Sáng mai anh đến em nhé.
Dạ
Cần gì không để anh mua
Hi, cần anh thôi.
Nước mắt cô lưng tròng, không biết nói với anh thế nào, trời dễ trêu ngươi quá.
Nào, nói anh nghe, sao mà khóc thế, có chuyện gì à?
Không anh.
Đừng làm việc nhiều quá, ngủ đi nghe, mai mà sưng mắt là chết với anh nghe chưa?
Dạ.
Em này,
Dạ, sao anh?
Anh thương em.
Em cũng vậy, anh ngủ ngon.
Tắt máy tính, lên giường, cứ vờ chưa từng quen sẽ dễ chịu hơn, cứ vờ chỉ là đồng nghiệp chắc ổn hơn nhiều.
..............
Đang ngon giấc, điện thoại reo lên. Trời, mới đó mà đã 7 giờ sáng rồi. Giọng còn ngái ngủ, sao anh gọi sớm thế.
Mở của cho anh đi, anh đang đứng ngoài cửa nè.
Dạ, anh chờ em tí.
Sao hôm nay ngủ dậy muộn thế, tối không có ngủ đúng không?
Tại anh đến sớm thôi á, thôi vào đi.
......
Thay quần áo đi, anh chở em đi chơi, lâu rồi hai đứa chưa đi chơi.
Đi đâu anh.
Bí mật.
...........................
Để em sang trả sạc điện thoại cho nhà hàng xóm đã anh nhé.
Chị ạ, e trả cái sạc điện thoại cái, cảm ơn chị.
Không có gì.
Một người đàn ông bước lên trên tay đang bế đứa bé đòi mẹ, anh nhìn chị. Khuê vội vã về, vì không muốn anh biết mình là hàng xóm của anh.
Ai vậy em? 
Hàng xóm gần nhà mình anh ạ, sang mượn cái sạc điện thoại.
.................................
Anh không nhận ra mình, đến giờ thì mọi ý niệm về mình chắc cũng đã tan biến trong tâm khảm của anh.
Chấp nhận cuộc sống, chấp nhận những gì diễn ra có thể như vầy sẽ tốt hơn.
Chỉ cần Hoàng ở bên cô, thế là an yên rồi.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tản

Là phụ nữ... nhất định phải xinh. Tôi đã từng nghe ai đó nói rằng khi chia tay người yêu phụ nữ phải xinh hơn, tràn đầy sức sống hơn để cho mỗi lần người yêu cũ của mình nhìn vào họ sẽ tiếc, sẽ chơi vơi. Nhưng, riêng với bản thân tôi không hề suy nghĩ như vậy. Bởi, với tôi luôn là khi yêu cũng xinh và chia tay cũng xinh, chứ không phải là chỉ chia tay mới đẹp lên như vậy. Không phải để người ta tiếc thương vì rời bỏ mình, mà để minh chứng rằng dù bất kì ở đâu, hoàn cảnh nào và bao nhiêu tác nhân ngoài ý muốn ập đến thì người phụ nữ cũng phải xinh và vượt qua nhẹ tựa bong bóng xà phòng.

Tình yêu

Tình yêu là gì? nó là cung bậc cảm xúc, là hai trái tim lỗi nhịp cùng chung nhịp đập, là những yêu thương cháy bỏng, hờn ghen vô cớ... những nụ cười vu vơ. Và, đôi lúc chỉ lặng lặng nhìn nhau. Tình yêu đơn giản lắm, nhẹ nhàng lắm...tựa nắng ban mai nhẹ nhàng đằm thắm. Tựa khúc nhạc du dương mỗi độ thu về. Tình yêu là một người thấy thuốc luôn bên cạnh ta, động viên ta uống từng viên thuốc đắng, khuyên răn ta giữ gìn sức khỏe khi trái gió trở trời, chăm sóc ta một cách vô điều kiện mà không đòi hỏi ở ta một cái gì.... đôi lúc ân cần như mẹ chăm con, đôi lúc nghiêm khắc như chính người cha của mình để bắt mình uống từng viên thuốc đắng. Tình yêu-một bác sĩ tâm lí cực kì đáng yêu, người mà ta có thể trút bầu tâm sự mỗi khi vui buồn, ta có thể mượn bờ vai, nước mắt chảy dài mà lòng cũng vơi đi phần nào những tủi hổ. Tình yêu, người mà luôn cho ta những lời khuyên đẹp, đúng đắn nhất để ta vững tâm bước trên cuộc hành trình đầy gian nan thử thách, ta có thể yên lòng vì phía sau luôn có ngư

Khắc khoải...

Đêm ở đây tĩnh lặng vô cùng, một mình với cái máy tính. Hết vào fb, zalo rồi lại lên blog cũng chỉ để viết những tâm tư tình cảm của mình. Có lẽ sâu sắc luôn là thua thiệt, cứ nhìn hoài về xưa cũ dù hiện tại giỏi diễn như nào thì sâu thẳm niềm đau vẫn đang còn le lói. Nước mắt cứ rơi, từng dòng chữ trên bàn phím lại hiện ra dày đặc, cũng không hiểu sao cảm xúc của mình nhiều như vầy. Đọc, nghĩ mãi mà nào có biết.