Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 9 24, 2013

Hà Tĩnh ơi, thương lắm một miền quê

Con nhớ về mùa nước lũ quê hương. Khi nước dâng trắng xóa những con đường. Đồng ruộng nghèo lại ngập trong biển nước. Mắt cha gầy thức trắng dọn lũ đêm. Thuở bé con khờ thấy lũ là khoái, rên. Chà ! Sướng quá, nước lên đi bè chuối. Hành quân đêm chăn bò lên núi. Thấy rộn ràng như ngày hội thi đua. Lũ ! Nước dâng lên dâng khắp những bãi bờ. Mẹ vội  vàng nhốt heo vào nhà tắm. Mấy chú heo con cũng không sợ tõm. Cứ nhảy xuống bè uống nước chán rồi lên. Nước lũ về ngồi chạn cắn khoai gieo. Nhai cho sái quai hàm nhưng thích thật. Cơm trắng với cà dưa hay chan mật. Ăn ngon lành như ngự phẩm vua ban. 3 mùa lũ rồi con không thấy nước tràn. Nhưng vẫn nhớ như in mùa mưa lũ. Vẫn mang hoài tình yêu về quê cũ. Hà Tĩnh ơi ! Thương lắm một miền quê. Mây Lang Thang.

Đôi lời nhắc người trẻ

ĐÔI LỜI NHẮC NGƯỜI TRẺ Sống lâu trong giả dối, Con người thành chai lì. Nghe thì có nghe đấy, Nhưng không cảm nhận gì. Kiểu nước đổ đầu vịt. Là vì da nó dày. Dẫu sao cũng nhắc lại Với lớp trẻ thế này. Một, ở đời, quan trọng, Hơn nhau ở cái lòng Công danh, giàu có - vứt. Rốt cục là số không. Hai, cố sống tử tế, Trung thực và đàng hoàng. Đời nhiều thử thách đấy, Và không hề dễ dàng. Ba, học phải ra học, Làm lại càng ra làm. Tuyệt đối không lớt phớt Kiểu “phong cách Việt Nam”. Bốn, thường xuyên đọc sách, Thích nữa, chơi nhạc luôn. Vì chính đó là cái Làm phong phú tâm hồn. Năm, không đeo mặt nạ, Khi giao tiếp ngoài đời. Tuyệt đối không nói dối. Nói dối nó nhỏ người. Sáu, lo toan cuộc sống, Nhưng đừng quên thiên nhiên. Phải học sống đơn độc, Thỉnh thoảng nên ngồi thiền. Bảy, vứt mẹ điện thoại. Bạn bè cũng ít thôi. Nếu thích thì bắt chước Không có bạn, như tôi. Tám, phải học được cách Ngồi mòn đít trong phòng. Tuyệt đối không nhấp nhỏm, Không tìm cớ chạy rong. Chín, biết thì thưa th