Sau tết, hậu của sau tết là bánh chưng đè nên đến bây giờ vẫn không có một con chữ nào trong đầu. Rỗng tuếch. Nói đúng hơn là chất xám do tác động của thịt mỡ dưa hành nên bây giờ đã trở thành chất trơn. Bỗng nhận ra mình lười hơn, lười trong tất cả mọi thảy. Thôi thì, cố gắng vậy, cố gắng làm những gì, viết những gì được cho là thừa thải cũng được, viết để lỡ sau này không còn được viết thì mình cũng đỡ hận ân hơn. Nhận ra những cơn đau quằn quại đến nhiều hơn, những đêm không trọn vẹn giấc nồng thì cũng đã là lúc mình đã trút bỏ gần hết bụi trần. Đi về một nơi, nơi ấy chắc không còn những người nơi này sống nhưng hẳn là nơi ấy chỉ có niềm vui với tiếng cười.
Nói Chậm Những Suy Nghĩ Nhanh