Ai cũng cần có một người thương. Người đó không phải là máu mủ ruột rà, cũng không là những người bạn tâm giao tri kỷ. Người đó, là người mà ta có cảm giác bình yên, ở bên cạnh khiến ta an yên trong cuộc sống hơn nhiều. Người thương - người không nhất thiết phải là yêu thương ta vô điều kiện như là cha là mẹ. Người thương, người mà lặng lẽ lau khô những giọt nước mắt nóng hổi trên gò má. Người ta nắm lấy bàn tay ta khi lạc lõng chơi vơi. Người mà cùng ta đi hết những chặng đường dài mà không hề toan tính. Đừng bảo tôi sao chỉ gọi người thương. Đừng bảo tôi sao ích kỉ như vầy. Tôi gọi người thương đơn giản vì tôi sẽ thương hết cả cuộc đời, dù có bao nhiêu biến động, bao sóng gió xô bồ nghiệt ngã thì tình thương cũng sẽ lớn dần theo năm tháng mà không hề vơi đi ít nhiều. Đừng thắc mắc sao kề cạnh tôi mỗi buồn, mỗi vui. Sao tôi cũng không hề thốt lên tiếng người yêu. Vì tôi hiểu, tình yêu sẽ biến thành nhiều giai đoạn khác nhau, và kết thúc rồi cũng chỉ có thể là thương. Nên tôi
Nói Chậm Những Suy Nghĩ Nhanh