Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 11, 2015

Có những người như thế...

Tôi vẫn thường hay nói về những con người bình lặng trong số những con người không bình lặng của mình. Tôi biết, giữa cái bình lặng và không ấy đều mang cho xã hội những lợi ích thiết thực, to lớn, góp phần sẽ chia những gánh nặng cơm áo gạo tiền đè lên vai của những dòng đời không may mắn. Những âm thầm cống hiến, những việc làm không phô trương, không khoe mẽ. Chỉ là để thêm một nụ cười hạnh phúc dù chỉ là trong tích tắc cũng đủ để làm cuộc sống này thêm ý nghĩa. Yêu thương tròn vẹn. Tôi ngưỡng mộ - ngưỡng mộ những con người như thế. Bởi ở họ, không phải toát lên vẻ đẹp của ánh hào quang rực rỡ, không phải là được tung hô, không phải là ai ai cũng biết mà đó là thầm lặng. Thầm lặng của những con người đủ đức, đủ tầm, đầy tâm. Rùa đẻ trăm trứng không hề kêu. Gà mới một trứng đã toang toác suốt ngày. Có những lặng lẽ mang niềm tin, mang chia sẽ che lấp nỗi buồn

Anh này....

Có lẽ khi anh đọc được những lời như này, anh sẽ bất ngờ lắm về em. Nhưng, có lẽ, chỉ là bất ngờ thôi chưa đủ. Em muốn anh hiểu, hiểu một con người bất cần như em. Quen nhau cũng được 4 năm và thân thiết cũng chỉ mới là hơn 2 năm trở lại đây. Đó là một quãng thời gian không phải là dài nhưng cũng không hề là quá ngắn đối với một người, em luôn trân trọng những gì anh dành cho em, trân trọng những thông tin bổ ích, những câu chuyện hay, những người bạn tuyệt vời mà an h cho em biết. Và, em còn trân trọng cả những phút giây cả thế giới này như chỉ có mỗi em và anh, anh im lặng nghe những gì mà em kể, nhìn em điên tiết, nhìn em đểu giả, nhìn em ngất ngây mà không hề động viên, an ủi em một lời. Có lẽ, như vầy với em là quá đủ, đủ để hạnh phúc. Với anh, em luôn là một cô gái chẳng khác gì một thằng con trai. Anh biết, anh đã từng chứng kiến em nhảy vào đá đểu nhiều người chỉ vì họ như này, như nọ. Anh biết, em đã từng bị chửi rất nhiều từ những người mang danh tri thức. Nhưng anh cũng chả