Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 3, 2014

Mãi mãi là bao lâu

Có người hỏi tôi rằng: mãi mãi là bao lâu. Thật ra thì, câu trả lời ấy chỉ có thể là khái niệm chứ không là định nghĩa được. Mỗi người hiểu một cách khác nhau, nhìn nhận một cách khác nhau để đưa đến một bao lâu cũng hoàn toàn khác nhau. Và, hôm nay, tôi cũng muốn nói đến hai từ: mãi mãi. Vâng, chỉ có thể là mãi mãi thôi, và chỉ riêng mãi mãi. Chuyện kể rằng có hai con ốc sên, sau khi chia tay, con thứ nhất đi về hướng đông, đi mãi và sau gặp được con ốc sên khác, chúng nó kết duyên rồi sống một cuộc đời hạnh phúc bên nhau. Còn con ốc sên thứ hai, nó đi về hướng tây, đi mãi, bỏ qua bao nhiêu con ốc sên. Cuối cùng, nó chết trong đơn độc.

Tình online

Với sự bùng nổ của công nghệ như ngày nay thì thuật ngữ tình online không gì là mới mẻ. Yêu xa mà gần, yêu gần mà xa. Tình online, không phải là gặp mặt thường xuyên, không phải là ngày nghỉ cứ gặp mặt nhau, không phải những lúc tủi hờn là có nhau để sẽ chia... Mà tình online, đó là mối tình chớm nở từ thế giới ảo, khi hai con tim đồng điệu với nhau. Bao nhiêu tình cảm, niềm vui nỗi buồn đều thể hiện qua những con chữ và mặt icon khôi hài. Có người từng nói với tôi, cái gì đến từ thế giới ảo thì cũng ra đi từ thế giới ảo. Tình online, cũng không gì là chắc chắn để giữ nó mãi mãi khi mà xung quanh biết bao nhiêu là cám dỗ của cuộc sống phơi bày xung quanh. Nhưng có lẽ người ta chưa thấy được lòng tin và tình yêu, trong tình online nếu hai người có lòng tin vào đối phương, tin vào sự đợi chờ sắt son thì tôi tin rằng hoa sẽ nở khi đủ hương, quả sẽ chín khi đủ độ và tình sẽ bền lâu khi biết đợi chờ.

Người yêu ơi

Người yêu của em ơi!Anh là ai nhỉ? Anh đẹp trai,Anh thấp hay cao? Anh là gì,em không cần biết, Nhưng phải yêu em,đúng không nào? Đến với em,anh đừng vội vã, Đừng vội cầm tay,vàng vội đòi hôn. Nó sẽ là của anh tất cả, Nếu anh yêu em,bằng cả tâm hồn.

Cô giáo Sam Lang

Chuyện kể các cô giáo, Dạy học ở Sam Lang. Vượt sông mang cái chữ, Cho học sinh bản làng. Mùa nước lũ chảy xiết, Qua sông không có cầu. Đành đánh cược số phận, Các cô chui vào bao...

Cô Tô

Hãy cùng em,anh nhé, Ta ra đảo Cô Tô. Trinh nguyên từng bãi cát, Một thiên đường hoang sơ, Hòa mình trong gió,cát, Em muốn được thấy anh. Vạm vỡ trước sóng dữ, Che chở em..mong manh.

Tình mẹ

Có người con bất hiếu, Không nuôi nổi mẹ già. Bèn quyết định cõng mẹ, Đem vào rừng thật xa. Chặng đường đi đèo dốc, Anh ta vẫn cố leo. Bởi anh ta muốn mẹ, Không thể trở về theo.

Chết.

Người ta thường bảo: hạnh phúc là được làm việc mình thích và lấy người mình yêu. Nhưng riêng với tôi, có lẽ hạnh phúc chỉ thực sự mỉm cười khi sáng sớm thức dậy biết mình vẫn còn sống, vẫn còn có lí do để tiếp tục cuộc sống này. Cuộc sống ngắn ngủi, nó không dài để ta có thể chán chường cuộc sống, không dài để ta có thể hoàn thành dự định tương lai của mình. Không dài để ta có thể ngồi chờ mà than thở rằng: sao tôi làm xong tất cả mọi việc rồi mà vẫn còn chưa chấm dứt với nợ đời. Cuộc sống mà, vốn dĩ nó là thế, nó có thể chỉ ban tặng cho mỗi người một khoảng thời gian nhất định trên thế gian này, chứ không thể nào giống nhau. Bởi lẽ, nợ đời nhiều thì còn phải sống cho hết nợ. Phải trả hết cho đời khi nào mà không còn vướng vân bụi trần lúc đó mới trả lại đời để đi về một nơi cực lạc.

Thơ thầy Lê Quốc Châu.

MẸ HIỀN Ngày xưa vượt núi trèo non Vay mượn khắp chốn vì con học hành, Bây giờ con đã trưởng thành Mẹ như chiếc lá lìa cành sớm hôm. Ngày xưa mò tép bắt tôm Đêm mưa ngày nắng lo cơm cả nhà, Bây giờ lê lết góc nhà Trông con ngóng cháu rồi ra thẩn thờ. Con đi mãi miết Mẹ nờ Nên ít bên Mẹ những giờ ốm đau, Giờ về bên mộ gục đầu Ăn năn, hối hận còn đâu Mẹ hiền.

Hậu tết

Sau tết, hậu của sau tết là bánh chưng đè nên đến bây giờ vẫn không có một con chữ nào trong đầu. Rỗng tuếch. Nói đúng hơn là chất xám do tác động của thịt mỡ dưa hành nên bây giờ đã trở thành chất trơn. Bỗng nhận ra mình lười hơn, lười trong tất cả mọi thảy. Thôi thì, cố gắng vậy, cố gắng làm những gì, viết những gì được cho là thừa thải cũng được, viết để lỡ sau này không còn được viết thì mình cũng đỡ hận ân hơn. Nhận ra những cơn đau quằn quại đến nhiều hơn, những đêm không trọn vẹn giấc nồng thì cũng đã là lúc mình đã trút bỏ gần hết bụi trần. Đi về một nơi, nơi ấy chắc không còn những người nơi này sống nhưng hẳn là nơi ấy chỉ có niềm vui với tiếng cười.

Lan man

Đạo đức luôn là chuẩn mực của xã hội. Một người có đạo đức chắc hẳn sẽ được nhiều người quý trọng, ngưỡng mộ và đôi khi được xem là thánh sống trong cái xã hội này. Xưa, các cụ vẫn thường hay nói: tốt gỗ hơn tốt nước sơn. Nhưng liệu rằng, ngay nay câu nói đó còn có giá trị vào mặt thực tiễn nữa hay chăng? Khi mà người ta thường nhìn nước sơn bên ngoài để đánh giá. Khi mà cuộc sống đủ đây thì việc làm đẹp luôn là một vấn đề mà chị em luôn đề cập đến. Họ không còn cánh cánh lo cơm ngày ba bữa, mà khiến nhiều bóng hồng trở ngại nhất vẫn là ngoại hình, làn da... . Có cầu rồi sẽ có cung, đó là tất yếu của cuộc sống này.

Ngày tám tháng ba

Xe cứ đi, người cứ ngủ, riêng mình, mình cứ thức. Thức, không phải là một thói quen, không phải là để hóng trên fb xem có ai nhắn tin chúc mình hay không, cũng không phải là đợi chờ tin nhắn sms của một ai đó. Đơn giản chỉ vì lắc lư theo nhịp điệu của xe mà khiến hai mắt cứ lau láu. Thật ra thì, ngày tám tháng ba, cũng như ba trăm sáu lăm ngày khác. Nếu đã quan tâm nhau thật lòng thì ngày nào mà chả là ngày tám tháng ba. Ngày nào mà chả dành trọn cho nhau những điều ngọt ngào nhất. Chứ cần gì nhất thiết đến này đó mới thể hiện ra, mới khoe khoang với thiên hạ này và nọ.

Mẹ-Cha

Đã bao giờ ta tự hỏi rằng: dấu chân chim in hình trên mắt mẹ có từ bao giờ? Chắc có lẽ, ta đã thờ ơ với những người thân yêu để đi tìm kiếm những cái xa vời. Ta đã quay mặt đi khi không biết mẹ mình ngày càng già đi, trên đầu điểm những hoa râm hay những cơn bệnh dày vò thể xác mẹ mỗi lúc một nhiều. Chúng ta vô tâm không nhận ra, để rồi khi biết được hết thảy bao nhiêu điều thì có lẽ mẹ cha đã đi về một cõi xa xôi. Ngày con thơ bé, mẹ cha luôn là người tập tễnh cho ta những bước đi đầu đời. Mẹ cha dạy cho ta những ê a của con chữ, cách đánh vần những trang thơ... những điều nhỏ nhặt nhất, chính mẹ cha đã kiên trì dạy ta, cho ta hiểu bằng được mới thôi. 10 lần, 20 lần hay nhiều hơn nữa, mẹ vẫn không nản lòng, vẫn một niềm tin sắt đá rằng con mẹ cha sẽ làm được tất cả. Nụ cười trên môi hạnh phúc nhường nào khi con cất tiếng gọi: mẹ cha.

8/3: vợ

Gần ngày mồng tám tháng ba Chị em phụ nữ rất là đáng yêu Trông kìa, đỏm dáng yêu kiều Bởi vì ngày lễ, chỉ điều tốt thôi