Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2016

Mưa...

Cơn mưa đến lúc nào Khuê cũng không hay. Đến nỗi khi cảm nhận được cái lạnh len lỏi vào từng thớ da thớ thịt Khuê mới bừng tỉnh giữa những suy nghĩ của những ngày xa. Mặc cho cơn mưa nặng hạt, cô vẫn cứ bước đi. Về đến nhà lúc hàng  xóm tắt đèn đi ngủ. Bên tách cà phê lạnh dần, bên tuyển tập những cuốn sách về cuộc sống. Dòng chữ dần dần hiện lên sau mỗi lần lách cách của bàn phím. Cô viết, viết cho chính mình và cho chính những lỗi hẹn của Sài Thành. Cô có một vẻ mặt khó gần nếu như không muốn nói là lạnh tanh. Nhìn đời với ánh mắt vô cảm. Nhưng, sâu thẳm bên trong cô có một trái tim nồng ấm lạ kỳ.

Sài Gòn... nợ anh và nợ duyên

Thời gian thấm thoắt trôi. Không hẳn là dễ dàng nhưng em cũng thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Thời gian rỗi, không còn ngồi nhớ lại những gì xưa cũ mà lại miệt mài với những bài viết, miệt mài với những chuyện đâu đâu mà có lẽ chỉ anh mới có thể hiểu những gì em làm. Chỉ tiếc là giờ không còn gì nữa.

Tản...

Hôm nay, em ngồi đọc lại những bài cũ. Vô tình hình dáng anh lại hiện về đầu trang bút ký và vô tình lại làm em đau. Đau cho chính cuộc tình dang dở, đau cho bản tính ngông cuồng hiếu thắng của một thời ngựa non háu đá.