Bạn có thể khóc huhu cho cái suy nghĩ của tôi-hoặc cũng có thể cười lên khoái trá khi thấy tôi suy nghĩ những điều tưởng chừng ngu ngốc đó. Nhưng tôi vẫn vậy, vẫn cứ nói-theo một quan điểm của tôi-dựa trên những gì tôi biết, tôi hiểu và dĩ nhiên tôi sẽ làm. Hành động ấy sẽ là nói-bởi nói là quyền của tôi-phản biện luôn là quyền của bạn. Có những tờ báo nổi-rất chi là nổi, nhưng chỉ nổi với một bộ phận học sinh-sinh viên và những thành phần vắt mũi chưa sạch. Sự xuống cấp của báo chí hay là sự a dua theo thời đại để đạt được những lợi ích của việc làm báo mà quên đi những giá trị của mình, đã làm vấy bẩn thêm ngành nghề truyền thông nước nhà. Tôi chả cần phải giấu cái gì. Vâng, đích thị là tôi đang nói tới 24h,kenh14,phunutoday....những trang báo chuối-tưởng chừng là không thể chuối hơn được nữa. Nhà báo, nghề mà nghe oách với biết bao nhiêu ngành nghề khác-bạn có quyền vểnh mũi lên khi đi đến một hiện trường mà người dân không được vào chỉ đơn giản với câu nói: tôi đang tác nghiệp. Và,
Nói Chậm Những Suy Nghĩ Nhanh