Nếu một người mà yêu ai đó, người ta sẽ sẵn sàng nhớ đến ai kia trong bất cứ hoàn cảnh gì. Người ta sẵn sàng thờ ơ với những cây si ngày đêm trồng trước cửa nhà mình chỉ để mong muốn ở bên ai đó thật lâu. Có lẽ, tình yêu cao đẹp thế, yêu không cần lí do, không cần biết vì gì mình yêu và do đâu mà tình cảm mình dạt dào thế. Nó quá thiêng liêng để ta biết được rằng tình yêu là phương thuốc đắng, cay, ngọt, bùi nhưng ít ai có thể vượt qua được tình cảm ấy. Mình quen nhau cũng trong một ngày tháng tư oi ả, cái nắng đầu mùa không kém phần gay gắt để cho chúng mình thờ ơ với những gì hiện hữu xung quanh. Là những câu chém gió không đầu không cuối Là những đợi chờ vào giờ hoàng đạo để người kia onl Là những nghĩ suy vu vơ khi tìm hoài không thấy ánh đèn bên kia sáng Là ngồi đọc lại những dòng tin nhắn cũ của người ta, bất giác cười Phải chăng, ta đang yêu. Tình cảm trong ta chết dần theo năm tháng, chết dần theo mối tình đầu mà ta đã quá kì vọng vào nhiều. Mọi tin tưởng như vỡ òa, nhưng ta
Nói Chậm Những Suy Nghĩ Nhanh