Hôm nay hơm có chuyện zề để bàn, chả nhẽ cứ để cho chữ thừa. Thôi thì, vò đầu bứt tóc kiếm một đề tài giề đó... ngồi nặn óc xem có nên viết hơm, viết roài có ai đọc hơm... chặc lưỡi, kệ cha chúng nó, mình biết là được roài. Nớ trưa, nớ trưa... Vẫn là thói quen khó bỏ của một đứa nghiện phây như nghiện cơm, một ngày mà hơm có lên là hơn chịu được... chả phải là chém gió làm quái giề, chỉ là đọc những sờ ta tút iêu thương của mấy ả si tình, nước mắt ngắn dài của mấy ả đang chênh vênh vực thẳm. Thôi thì, viết cái quái gì cũng được, nhưng tốt nhất là viết về tìm cốp, tình con cóc của mấy ả miệng còn đang thơm mùi sữa mẹ. Đú đởn tí cho qua tuổi xuân mau, ngán ngẩm với mình là đến bây giờ hem có mảnh tình rách vắt vai để bố láo với bà con trang lứa. Con gái nghe nhé, bởi mình là con gái, nên mình có quyền được xinh, được trang điểm lòe loẹt như tinh tinh mà đéo sợ thiên hạ dị nghị là bệnh hay không, sổng chuồng hay là xuất chuồng. Bởi mình là con gái, mình có quyền iêu trăm người, xem thằ
Nói Chậm Những Suy Nghĩ Nhanh