Tôi viết cái này, lí do này đơn giản là vì cuộc sống xung quanh này, tôi thấy vẫn còn hiển hiện đầy rắp những nhà lương tâm đạo đức giả vẫn khét tiếng với đời bằng những quả bom nổ chậm của mình. Để khi mà người nghe, tức tôi và bạn, đôi khi phải bỏ đi vì cái mùi thum thủm của những bợm hiền triết dởm, nghĩ mà kinh. Có thể nói rằng, một năm qua, tôi khá mà trung thành với anh Phây, anh Báo và dần dần gắn kết thân tình của mình cho anh Bờ Lốc. Và, cũng thật may mắn, khi mà tôi, chính tôi lại được quen rất nhiều người, những người bạn tuyệt vời qua thế giới ảo, họ cho tôi những kinh nghiệm lời khuyên quý giá để tôi có thể vững bước trên đường đời và theo đuổi niềm đam mê của mình. Cảm ơn những người bạn online chân tình, đằm thắm. Bên cạnh những người mà tôi biết ơn, những người mà mang lại nụ cười, niềm hạnh phúc vô bờ cho tôi thì tôi vẫn gặp phải những người anh hùng bá đạo, họ đã chẳng ngại ngần quẳng vào bộ mặt ngây ngô của tôi những lời tục tĩu, vô văn hóa.... tôi chỉ biết cười
Nói Chậm Những Suy Nghĩ Nhanh