Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 2 15, 2014

Nó-Viết về chị

Nó gục đầu trên bàn phím lần thứ n, cố gắng gượng kiếm tìm từng con chữ lộn xộn trong đầu. Ngoài kia, màn đêm bao phủ tự bao giờ, một gam màu đen với những bóng hình của các cây tạo nên những dáng người gớm ghiếc. Nó lại hình dung, nó lại thở dài : giá như. Tách cà phê đã nguội từ bao giờ mà nó không hề hay biết. Hình như, nó đã quá nhập tâm để rồi nó quên đi những gì đang hiện hữu. Hình như, cuộc sống trong nó đã không còn gì ngoài hai chữ : “tồn tại”. Bởi rằng cuộc sống của nó đã có quá nhiều mảng đen, quá nhiều những áng mây xám xịt, quá nhiều những đau thương để rồi với nó bây giờ không  phải là sống, mà chỉ là tồn tại mà thôi.