Hà Nôi, 4 giờ sáng. Nếu cứ mãi mê tròn giấc trong chăn thì bạn sẽ chẳng bao giờ biết được một nhịp sống hối hả ở nơi đây. Khoảng thời gian mà chỉ dành cho những người bán lẻ, bán buôn và là những đứa rỗi hơi như tôi. Một chút se lạnh đầu đông cũng khiến ta tỉnh táo hơn. Một chút tò mò cũng thôi thúc ta lên đường và một chút liều lĩnh cũng cho ta thấy được một góc nhìn khác hơn từ những người tiểu thương. Không phải là những chiếc xe đắt tiền mà chỉ là những chiếc xe drem lâu đời, cũ kĩ. Không phải là những bộ quần áo sang chảnh, mà đó là những chiếc áo mưa hay những quần áo bảo hộ rất đỗi bình thường. Không phải là chở người, hay một mình một xế mà phía sau nào là rau, nào là quả...
Nói Chậm Những Suy Nghĩ Nhanh