Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 5, 2016

Nhớ...

Anh... Mẹ vào công tác Sài Thành, hẹn gặp em mấy tiếng. Lâu rồi không gặp mẹ, giờ gặp em cũng chẳng biết nói một lời nào. Mẹ vẫn vậy, kiệm lời nhưng lại sâu sắc.

Anh....

Lâu lắm rồi không dành một chút thời gian của mình vào việc viết lách. Cũng đúng thôi, ừ thì tính chất công việc. Ừ thì mình lại lười, lười suy nghĩ, lười tư duy. Cuộc sống mà, khi người ta quay cuồng với thứ này thì sẽ bỏ qua những thứ khác. Dù cho đó là đam mê một thời nào đi chăng nữa. Thỉnh thoảng, tôi nhớ anh. Nhớ những ngày xưa, vỡ òa bởi bao nhiêu cảm xúc. Mỗi người có một cuộc sống riêng, một lối đi cho riêng mình, không tồn tại bóng hình đối phương. Đôi khi, thèm lắm một lần nói chuyện, chỉ là một câu xã giao bình thường. Thèm lắm một lời quan tâm cũng bình thường như bao nhiêu bận khác. Nhưng rồi, chợt nhận ra những điều vô nghĩa.