(Chuyển thể từ bức thư gửi con của một nhà kinh tế Đài Loan Tôn Vận Tuyền) Con ơi,trên nẻo đường đời, Vô thường phúc họa ta thời biết đâu? Cha viết cho con vài câu, Mong con ghi nhớ,khắc sâu trong lòng… Nó là đúc rút bao năm, Là thành,là bại cha tìm được ra… Để con tỏ lối đường xa, Khỏi con lầm lạc khi ra trường đời… -Những ai không tốt con ơi, Đừng bận tâm nó mất thời giờ thôi. Bởi vì người sống trong đời, Chẳng ai nghĩa vụ làm người tốt đâu. Cha,Mẹ! con nhé khắc sâu, Duy nhất người tốt...dãi dầu với con… - Chữ Tín con giữ luôn luôn, Nhưng bắt người khác,họ buồn đó nghe. Con luôn tốt với bạn bè, Nhưng bắt họ tốt,chớ nghe con à! Với người đối xử thiết tha, Nhưng người đối lại… đừng mà bận tâm. Mong con hiểu,kẻo sai lầm, Xác định được thế thì lòng thảnh thơi… -Không ai duy nhất trên đời, Không thể thay thế!Con thời nhớ nghe. Cũng như không có vật gì, Phải cần có nó…con thì lầm to. Cho nên chẳng phải so đo, Nếu con mất má
Nói Chậm Những Suy Nghĩ Nhanh