Ly cà phê lạnh, mùa đông thấm dần trong tách cà phê... đều đều, len lỏi đủ để làm biến mất cái nóng của thuở ban đầu. Nó-một chiều lang thang trên con đường quen thuộc. Lặng yên nhìn cuộc sống ở những góc khác nhau. Bất chợt cười, bất chợt se lòng. Những chuyến xe bus cứ chuyển động đều đều trên những con đường, những con người cố chen lấn để được lên những chuyến xe dù đã chật ních những người. Vẫn cứ cố, cứ ém... Và, trên chiếc xe kia, cũng là một hình thức cuộc sống trên đời cho ta chiêm nghiệm ra bao điều. Nó, dạy cho ta các kĩ năng mà trường học có thể không bao giờ dạy ta trong cuộc sống này. Đông người-là lợi thế để những tên lưu manh hoạt động, nó sẽ lợi dụng sơ hở của chính chúng ta để đục nước béo cò cho chúng nó. Để rồi, chợt ta nhớ lại thì của cải của mình đã không cánh mà bay, và tên kia cũng đã kịp chuồn về một chốn xa xôi... dù biết hay không, ta vẫn không thể nào lấy lại được những gì đã mất. Ta học được rằng, luôn đề cao cảnh giác với những người lạ và đặc biệt là nh
Nói Chậm Những Suy Nghĩ Nhanh