Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 10 11, 2013

Vì sao học sinh ngày càng kém môn văn?

Vì sao học sinh lại ngày càng học kém môn ngữ văn: Theo tôi nghĩ đó một phần cũng là do thầy cô giáo, hiện nay, thầy cô giáo tâm huyết với nghề thì ít, những người thầy cô chỉ quan tâm đến dạy hết tiết, hết buổi là nhiều hơn, và tiền lương. Nghĩ rằng,những ai là giáo viên ngữ văn, ngoài giờ học trên lớp còn nên quan tâm tới đời sống tinh thần cho các em, mình phải là người hiểu các em, trong trường có thể là người thầy, người cô, nhưng ngoài đời nên là người anh, người chị để gần gũi các em. Việc cho điểm cũng là vấn đề khiến học sinh chán học môn, cho điểm thấp khiến học sinh sẽ ghét môn học ngữ văn hơn, hơn nữa lần sau nếu học cũng chỉ là mang tính chất đối phó, học vẹt. Lúc học văn, không chỉ đơn giản là đọc thuộc mà phải dùng cả tâm hồn mình vào ánh văn chương... biết suy nghĩ và tìm tòi, khơi và gợi. Thầy cô giáo và học sinh không phải là cái máy, mà người đọc, người chép... mà nên nói những nét đẹp trong bài đó, rồi giúp học sinh từ từ triển khai ra, tôi dám tin chắc rằng việc gh

Chông chênh

Có lẽ đây sẽ là quyết định cuối cùng mà nó dành cho nó. Nó biết, một khi cho đi quá nhiều mà chẳng nhận lại được bất kì cái gì thì tốt nhất là nên dừng lại. Bởi, nếu không dừng lại, thì sẽ có ngày nó tự làm nó đau thôi chứ chẳng ai làm nó đau cả. Nó hiểu, hiểu cái cảm giác ấy. Nên nó quyết định buông xuôi. Nó đã hi vọng quá nhiều, nó cứ ngỡ rằng sau bao nhiêu giông bão thì trời sẽ nắng, nhưng nó đã nhầm, sau giông bão thì trời vẫn cứ âm u, màn đêm vẫn u tối, mặt trời không thể làm tan chảy băng ở Bắc Cực, gương vỡ vụn không bao giờ hàn gắn lại được đâu. Nó cảm thấy chới với, nó cần điểm tựa, nhưng nó biết rằng ngoài nó ra chẳng ai có thể cho nó một điểm tựa vũng chắc... ngoài nó ra chẳng ai có thể biết được rằng nó cũng yếu đuối như bao người. Nó mỏi mệt. Nếu quan tâm, nó đã không phải đợi chờ trong vô vọng Nếu quan tâm, nó đã không phải gạt nước mắt một mình. Ừ thì, nó chẳng là gì của người ta. Người ta khi buồn mới tìm nó để cho đỡ cô đơn. Nó chẳng là gì giữa bề bộn đời người ta. N