Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 11 22, 2013

Một ngày đáng nhớ.

Chú lái xe và chú phụ xe bus 11-người chú mà để lại ấn tượng trong con rất nhiều. Chú không phải là giúp con về mặt tiền bạc nhưng chú đã cho con thấy được rằng giá trị của nụ cười, của tinh thần lớn như thế nào. Chú ân cần chỉ đường con từng li từng tí, chú dặn dò con phản đi hướng nào cho đúng. Trong lòng con cảm kích vô cùng. Những người chú với hành trình trên từng chuyến bus, phải gồng mình lên làm việc trong những giờ cao điểm, chen chúc từ đầu đến cuối xe để kiểm tra đã đủ vé chưa. Dù mệt là thế, nhưng chú vẫn nở nụ cười trên môi. Chú công an ngồi nghiêm nghị trên bàn làm việc, đôi mắt nhìn về một nơi nào đó, nghe chiều xa xăm lắm nhưng cũng đâu có xa xăm. Con bước lại hỏi: ''chú ơi, cho con hỏi giấy ủy quyền này có cần phải có dấu của ủy ban xã nữa không?'' chú chả thèm nhìn con, trả lời với con nghe chừng là bố thí lời nói:'' lại hỏi chị''. Con hỏi chú lần nữa: '' chị ngồi đầu kia phải không ạ''. Chú chẳng nói chẳng rằng, vẫn là