Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2016

Tôi...

Một cuộc trò chuyện giữa hai người quen vô tình khiến tôi chạnh lòng. Không hề động chạm đến lòng tự trọng của chính bản thân mình, tôi chỉ buồn cho một kiếp người tự cao, buồn cho một nhân cách. Ừ, tính cách là do mình tôi rèn, do môi trường xung quanh, do những nhân tố tác động lên mình. Có thể, có thể lắm chứ.

Chỉ là bạn thôi

Mình và cậu chỉ là bạn mà thôi Suốt đời này không hơn và kém Dù bên cậu mình vui nhiều thật đấy Nhưng vắng rồi chưa hẳn đã cô đơn

Lặng ...

Tết - Sài Gòn vắng một cách lạ thường. Một mình Khuê đi trên con đường, nhắm mắt đi mãi chắc cũng chẳng sợ phải đụng ai. Chỉ những tiếng gõ lách cách trên bàn phím cũng đủ phá tan bầu không khí tĩnh mịch ở công ty. Những ngày cuối cùng ở đây, cho cô bao nhiêu cảm giác, những dấu yêu thân thuộc cứ hiện về. Những ngày đầu mấy anh em cặm cụi bên bàn vi tính, lục tung cả văn phòng để tìm cái quyết định bỏ quên ở cặp sách sếp tổng... những ngày vừa ngồi làm vừa ngủ. Bình dị, thân thương một cách lạ lùng. Tiếng gõ cửa? Ai nhỉ? nhân viên nghỉ hết rồi mà... chắc có lẽ sếp. 

Sợ...

Thỉnh thoảng tôi vẫn thường hay được hỏi những câu: em sợ nó à? Thật ra, cái cuộc sống này có sợ ai đâu, chỉ là tôn trọng, chỉ là lặng im để khỏi phải phiền lòng nhau thêm nữa. Người với người yêu thương chưa đủ sao còn sợ sệt bao trùm? Nhân viên sợ sếp. Chồng sợ vợ Em sợ anh

Hạnh phúc

Bạn từng hỏi tôi: Hạnh phúc là gì? Ừ, hạnh phúc muôn màu muôn vẻ lắm, gợi nhớ gợi thương bao nhiêu điều, hạnh phúc bình dị lắm mà cũng lắm gian nan trong chặng đường tìm kiếm.

Người thương...

Có những người luôn nhìn về xưa cũ để rồi quên đi rằng hiện tại mình còn phải tiếp diễn với cuộc sống này. Họ vùi mình trong những khoảng khắc ngày xưa, hạnh phúc với một thời đã từng.

Hạnh phúc và tự do

Bạn chọn cho mình hạnh phúc hay tự do. Tôi chọn cho mình cuộc sống tự do và đến giờ tôi vẫn cảm giác mình là người hạnh phúc.

Này con

Người ta thường mải đi tìm những hạnh phúc xa vời của cuộc sống mà không hề biết được rằng hạnh phúc là những điều giản dị đang túc trực bên chúng ta hằng ngày. Hạnh phúc không đâu xa, nó là mỗi buổi sáng thức dậy được cặp sách đến trường. Được cùng lũ bạn í a í ới gọi tên nhau. Được nghe tiếng giảng bài của thầy cô, và, được nghỉ ngơi sau những giờ miệt mài với đèn sách.

Chúng ta...

Hôm nay gặp lại anh, sau hơn năm trời không gặp mặt. Anh vẫn vậy, không gì thay đổi. Chỉ mỗi mình em khác trước nhiều. Em thay đổi, già dặn và bất cần hơn xưa. Câu chuyện chúng ta kể cũng lảng tránh đi nhiều những cái gọi là ngày xưa. Bởi, cái gì xưa cũ cũng có thể khiến cho một đôi người đau. 

Thụy Khuê

Hoàng trở mình tỉnh dậy, Khuê đang gục đầu ngủ bên giường. Chắc có lẽ cô mới chợp mắt. Anh ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, muốn vuốt lọn tóc đang chảy dài trên má nhưng sợ cô tỉnh giấc. Nhìn cô xanh xao hơn xưa, chắc lại bỏ bữa, lại ăn uống không ra gì rồi cứ vùi đầu vào công việc. Đặt bàn tay nhẹ lên tay cô, giá như lúc nào cũng như thế này thì tốt nhỉ? không còn có ai ngăn cản, không còn gánh nặng vùng miền. Nhìn cô ngủ, bình an.

Sống khác

Tối qua, có người nói: "phong cách của Thùy khác xưa quá nhiều". Ừ đúng, khác nhiều thật. Những tưởng những vấn đề mình không hề tơ tưởng đến mà giờ đây lại theo nó như một sợi dây vô hình siết chặt lại tận tim gan.

Mùa thương yêu

Những ngày cuối năm mật độ công việc tăng cao. Áp lực dường như cũng gấp đôi gấp ba ngày thường. Bên ly cà phê lạnh từ bao giờ là một tập những bài báo cáo, đồng nghiệp dường như ai cũng cố gắng cho xong hết những phần việc của mình để về sớm. Không còn những câu tán gẫu, không còn những cái chậc lưỡi để mai. Điện thoại Khuê reo lên. Tin nhắn mới.

Cô... và nỗi nhớ!

Một mình lang thang trên công viên, nhìn dân chúng tấp nập, nhìn những cụ bà cụ ông thể dục, những đứa trẻ bi bô bên ba mẹ chúng... Lòng cô bình an, lâu lắm rồi mới có cảm giác như này. Ngồi xuống hàng ghế đá, một mình cô với những ý niệm giảm đơn cho một buổi chiều đầy thi vị. Chuông điện thoại reo, đưa cô về hiện thực của cuộc sống.

Trở về của trái tim

Bước thấp bước cao ra khỏi công ty. Một giọng nói quen thuộc vang lên phá cái không khí tĩnh lặng trong đầu của Khuê. Nửa muốn đi, nửa muốn ngoái lại. Trong tâm mình cô vẫn còn sợ tiếng gọi nhỡ đâu là ảo giác. 

Chúc mừng sinh nhật Nguyệt Lưu

Hôm nay là một ngày đặc biệt - ngày của cậu. Tớ cũng muốn dành một chút gì đặc biệt gửi tới Hà Nội thân thương, nơi mà có người con gái đang vui trong ngày sinh nhật và đang mỉm cười khi đọc bài này. Vì, cô ấy xứng đáng được như thế, cô ấy xứng đáng được hạnh phúc vẹn tròn cậu nhỉ?

Đừng...

Cuộc sống luôn xoay vần, vô tình phủ lớp bụi mờ về dĩ vãng. Đến một lúc nào đó bất chợt đưa nó ra lau chùi rồi lại giật mình bởi còn đang thổn thức.

Tản....

Chị lâu ngày có khỏe không, công việc tốt chứ? Ừ, chị vẫn bình thường. Em sao? sao bặt vô âm tính thời gian giờ lại tìm chị? có chuyện gì. Phỏng?

Viết cho con!

Gửi con, người mà có thể bây giờ chưa xuất hiện trong cuộc đời mẹ. Nhưng mẹ tin, ở tương lai nhất định con sẽ cùng mẹ trải qua những tháng ngày vui buồn của cuộc đời, cùng mẹ vui chơi, cùng mẹ làm những điều mà con thích và cùng mẹ rong ruổi trên những đoạn đường. Con nhé!

Cái gì trói buộc con người

Ngày xưa, có hai vợ chồng nọ làm nghề nông, trong nhà có nuôi một con trâu và một con chó. Con chó được ở trong nhà, còn con trâu phải ở riêng ngoài chuồng. Mỗi ngày, trâu ra đồng cày bừa từ sáng sớm đến chiều tối mới về, còn chó ta chỉ việc nằm phè ở nhà dòm chừng trong ngoài trước sau.

Phật tại tâm

Có người từng hỏi tôi: Đức Phật ở đâu? Phật tại Tâm. Nếu trong lòng mình có Phật thì Phật ở trong chính cái tâm của mỗi người.Nếu con người có tâm đức, sống luôn giúp đỡ người nghèo, bỏ được những sân si, sân hận, tham lam của đời người, bỏ được những đố kỵ, ganh ghét thì người đó chính là Phật rồi.

Đời là bể khổ trầm luân

Có nhiều người hay than vãn, sao số tôi lại khổ như thế này? sao cuộc đời bất công với tôi thế? tôi chán với cuộc đời này...

EX - LOVER

Lâu rồi không gặp lại, em vẫn không có gì thay đổi. Cuộc sống, công việc tốt chứ em? Em vẫn ổn, công việc tốt, Vẫn như xưa, ưa viết lách. Ừ, em dạo này hay viết lắm. Nhưng ngòi bút giờ khác rồi anh ạ. Anh hiểu. Vợ chồng anh công việc tốt chứ, lúc nào sinh vậy? Ừ, cuối năm em à. ............................

Tản 3

Có người từng hỏi tôi: tình yêu là gì? Đúng, tình yêu muôn màu muôn vẻ. Không có một định nghĩa nào chuẩn nhất để nói về tình yêu, nó chỉ là khái niệm của mỗi con người khác nhau, chỉ có một nét tương đồng đó đều là hạnh phúc.

Đổi thay

Tách cà phê nguội dần, suy nghĩ vẫn không đầu không cuối. Quẩn quanh, bí bách. Nó không thể hiểu được cảm giác này, không có từ nào diễn tả hay đúng hơn là nó không biết làm thế nào để thoát khỏi cái suy nghĩ không mấy là tích cực.

20/08/2016

20/8/2016 À, thì ra hôm nay là ngày sinh nhật tao. Làm việc bận bịu từ sáng đến tối, mà cũng kỳ thật zalo, fb không nhắc nhở gì nên tao cũng quên béng đi mất hôm nay là một ngày đặc biệt của tao. Gọi đặc biệt cho sến sủa tí nhưng tao thấy cũng chẳng có gì sất  :) Tao lại nhớ mày, mày ạ  <3

Tản 2

Cuộc sống này vốn dĩ là một bộ phim dài mà không hề có hồi kết, mỗi diễn viên là một số phận khác nhau. Tất thảy, đều góp phần tạo nên một bộ phim đủ đầy cảm xúc, tất thảy đều là một cái tôi riêng biệt giữa bao nhiêu cái ta của nhiều người.

Tháng tám

New mouth New change New chance...

Mưa...

Cơn mưa đến lúc nào Khuê cũng không hay. Đến nỗi khi cảm nhận được cái lạnh len lỏi vào từng thớ da thớ thịt Khuê mới bừng tỉnh giữa những suy nghĩ của những ngày xa. Mặc cho cơn mưa nặng hạt, cô vẫn cứ bước đi. Về đến nhà lúc hàng  xóm tắt đèn đi ngủ. Bên tách cà phê lạnh dần, bên tuyển tập những cuốn sách về cuộc sống. Dòng chữ dần dần hiện lên sau mỗi lần lách cách của bàn phím. Cô viết, viết cho chính mình và cho chính những lỗi hẹn của Sài Thành. Cô có một vẻ mặt khó gần nếu như không muốn nói là lạnh tanh. Nhìn đời với ánh mắt vô cảm. Nhưng, sâu thẳm bên trong cô có một trái tim nồng ấm lạ kỳ.

Sài Gòn... nợ anh và nợ duyên

Thời gian thấm thoắt trôi. Không hẳn là dễ dàng nhưng em cũng thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Thời gian rỗi, không còn ngồi nhớ lại những gì xưa cũ mà lại miệt mài với những bài viết, miệt mài với những chuyện đâu đâu mà có lẽ chỉ anh mới có thể hiểu những gì em làm. Chỉ tiếc là giờ không còn gì nữa.

Tản...

Hôm nay, em ngồi đọc lại những bài cũ. Vô tình hình dáng anh lại hiện về đầu trang bút ký và vô tình lại làm em đau. Đau cho chính cuộc tình dang dở, đau cho bản tính ngông cuồng hiếu thắng của một thời ngựa non háu đá.

Nhớ...

Anh... Mẹ vào công tác Sài Thành, hẹn gặp em mấy tiếng. Lâu rồi không gặp mẹ, giờ gặp em cũng chẳng biết nói một lời nào. Mẹ vẫn vậy, kiệm lời nhưng lại sâu sắc.

Anh....

Lâu lắm rồi không dành một chút thời gian của mình vào việc viết lách. Cũng đúng thôi, ừ thì tính chất công việc. Ừ thì mình lại lười, lười suy nghĩ, lười tư duy. Cuộc sống mà, khi người ta quay cuồng với thứ này thì sẽ bỏ qua những thứ khác. Dù cho đó là đam mê một thời nào đi chăng nữa. Thỉnh thoảng, tôi nhớ anh. Nhớ những ngày xưa, vỡ òa bởi bao nhiêu cảm xúc. Mỗi người có một cuộc sống riêng, một lối đi cho riêng mình, không tồn tại bóng hình đối phương. Đôi khi, thèm lắm một lần nói chuyện, chỉ là một câu xã giao bình thường. Thèm lắm một lời quan tâm cũng bình thường như bao nhiêu bận khác. Nhưng rồi, chợt nhận ra những điều vô nghĩa.