Hạ về, những bông sen bắt đầu khoe sắc. Trắng nhẹ nhàng, tinh khôi hay hồng kiêu sa, đằm thắm đều tạo được một vẻ đẹp rất riêng, như một nét mộc mạc chân quê... Chiều, xong việc. Một mình lang thang ở Hồ Tây, gió nhẹ nhàng, mặt nước lăn tăn như cuốn trôi bao nhiêu muộn phiền của một ngày vất vả. Hòa mình vào dòng người, hòa mình vào không khí rộn ràng tươi vui của những nam thanh nữ tú tạo hình bên những đóa sen tươi... lòng an nhiên đến lạ. Sen - Tôi không hề yêu nó bằng màu tìm của bằng lăng, sắc vàng hoa bò cạp, hay dịu dàng của hoa hồng kiêu sa. Nhưng, với hoa Sen, tôi vẫn có một niềm tôn kính lạ, có lẽ bởi vì nó là Quốc hoa, là hình tượng của Đất nước.
Nói Chậm Những Suy Nghĩ Nhanh