Hôm nay, một ngày như bao nhiêu ngày khác. Chỉ có khác ở chổ là nó gắn mắc vào ngày nghỉ. Nhưng cái lạnh dường như cũng chả thấm vào là bao. Gió vẫn thổi, mưa vẫn rơi. Con đường vẫn còn có người qua lại, chí ít hơn là ít hơn, ít hơn mà thôi. Hình như tôi quá trải lòng với blog này, những suy nghĩ của tôi dường như đã bộc bạch hết, bộc bạch một cách mà không còn gì để mà nói nữa. Nhưng, có lẽ, những đau đáu về cuộc đời tôi cũng chẳng thể nói nên lời cho dù có viết năm, viết mười... hay là trăm ngàn lần đi nữa.
Nói Chậm Những Suy Nghĩ Nhanh