Một mình bên tách cà phê sữa nóng, chỉ còn lại ánh sáng le lói của màn hình máy tính phản ra khắp căn phòng chưa đầy 14m2 của nó. Lòng nó lại thao thức... Bao nhiêu suy nghĩ vụt lên trong đầu nó, chợt đến rồi chợt đi... thoáng qua, nó không thể định hình được những biến cố trong đời, những cái nào đã xa, và những gì chưa đến. Lòng nó quặn thắt lại, đau. Những lúc thế này, nó cô đơn-không phải, nó có cô đơn đâu, nó vẫn có những người bạn đang dõi theo nó từng ngày đấy chứ, những người mà chưa từng gặp mặt một lần nhưng luôn sẵn sàng dành hết thời gian quý báu của mình cho nó, để nghe nó tâm sự đủ điều. Nó tin vào tình bạn onl, một tình bạn mà không cần biết nhau ở đâu, không cần biết nhau có những mối quan hệ thế nào, đại gia hay không... mà tình bạn ấy chỉ cần biết lắng nghe, chia sẻ, giải bày...con tim đồng điệu hòa vào nhịp mỗi bài thơ, lời văn tựa như gió mùa thu-nhẹ nhàng. Nó-nhìn cuộc đời mảng màu u tối, chợt chạnh lòng khi nó nhìn thấy bất hạnh khổ đau. Ngước mắt nhìn không th
Nói Chậm Những Suy Nghĩ Nhanh