Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 9 27, 2013

Khuyên bạn trẻ

Tôi khuyên các bạn trẻ, Nếu được, khi học xong, Đừng vào làm nhà nước, Nhất là việc văn phòng. Vì sao? Vì thực tế Cái chỗ ấy bây giờ Thực sự không làm việc, Mà chỉ lờ tờ phờ. Vì cái thằng thủ trưởng, Đảng viên, thường ngu lâu, Hắn thấy cấp dưới giỏi Là không chịu được đâu. Vì sớm muộn, ở đấy Bạn phải thay đổi mình, Thành dối trá, nịnh hót Cho giống người xung quanh. Mà không thay là chết. Có lúc sẽ nhúng chàm. Sẽ phải làm những việc Lương tâm không muốn làm. Ở nước ta hiện tại, Đừng nhắc đến chữ tài. Càng tài càng bị đánh, Hoặc bị tống ra ngoài. Tôi khuyên như thế đấy. Tôi biết tôi nói gì. Không tin hỏi cha chú. Theo hay không thì tùy. Thái Bá Tân

Bình an nhé.

Anh bước ra khỏi lớp học cũng là lúc trời bắt đầu sầm lại, những giọt mưa bắt đầu rơi... lạnh, cơn mưa rào chợt đổ đầu mùa hạ lại khiến cho cô thổn thức. Bật chiếc ô được cất kĩ lưỡng trong cặp, cô ra về. -Này em, cho anh về với. Tiếng nói của Lâm làm Anh giật mình, cô cười. -Anh cũng học à? -Ừ, nhà anh đang học đuổi, khổ, ngày nào cũng cả ngày, mệt rã rời. -Cố lên anh, chịu khó hơn năm nữa, rồi sau này ra trường muốn học cũng không được học nữa đâu. -Đi dịch vào đây em, ướt hết giờ. Anh, một người con gái mau mồm mau mép nhất xóm trọ, ai ai cũng quý vì bản tính đôi lúc còn trẻ con của cô, được sở hữu một cái miệng chím chím, lúc nào cũng như đang cười và một đôi mắt nhìn lãnh đạm, cô đã được không ít các chàng chú ý, mặc dù người cô tròn tròn như quả bóng ấy vậy. Lâm thì lại khác, anh ít nói, ít cười, phải chăng đặc tính của con trai là như thế... nhưng điều đó lại làm cô thích ở anh, anh không vồn vã, nhưng cũng quan tâm cô một cách rất đặc biệt mà người ngoài có thể thấy