Cuộc đời của một người như là một cuốn phim quay chậm, rất chậm.... và, khi kết thúc cuốn phim cũng là lúc nhân vật chính: ta đã từ bỏ cõi đời để đến với một cõi hư vô. Để, khi nhìn lại những thước phim ấy, ta giật mình... ngỡ ngàng bởi trong cuộc sống này ta đã bỏ qua đi rất nhiều, thờ ơ đi rất nhiều, không biết tôn trọng những gì đang có để rồi cứ tiếc nuối vẩn vơ mỗi đợt nghĩ về. Có những con đường chỉ đi một lần, nhưng nhớ mãi... bởi con đường ấy không phải là có nụ cười, có niềm vui mà nó còn có khổ đau. Cứ in dần trong tâm trí, có thể không ngày nào cũng lục tung quá khứ để biết nó như thế nào, nhưng nó vẫn còn ngự trị trong tim, thỉnh thoảng vẫn còn âm ỉ.
Nói Chậm Những Suy Nghĩ Nhanh