Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 12 18, 2013

Tớ và ấy....

Tớ viết cho ấy, viết cho những ngày trời mưa tầm tã hay những buổi chiều cơn gió khẽ qua trên nhành lá còn một chút vấn vương. Viết cho những ngày hai ta rong ruổi dưới bầu trời Hà Thành ảm đạm, cơn mưa lất phất làm đôi môi run lên từng hồi trong ngày đông băng giá. Nhưng với tớ, lúc ấy lại ấm áp vô cùng. Thế giới này nhỏ thật ấy nhỉ, chỉ cần tớ quay người lại là thấy rằng ấy vẫn đang chờ tớ trên mỗi đoạn đường, ấy vẫn cười-nụ cười của nắng, một nụ cười mà khiến lòng tớ vấn vương. Đẹp, thánh thiện vô ngần. Nhớ những ngày tớ ngồi bên ấy, chả để là gì-im lặng đến phát ngấy cả người, ấy cũng im lặng ngồi bên tớ, cũng nhìn về phía bầu trời xa xa.Bất chợt, nắm tay ấy bảo: vai nè, cho mượn đấy... khóc cứ khóc nghe, nhưng đừng chùi mũi vào đó. Câu nói của ấy làm tớ bật cười, đấm ấy thật mạnh, rồi dường như nỗi buồn cũng dần qua mau... tớ cười.

Anh hùng bàn phím-bảo mẫu Phương Anh

  Chỉ mới ngày hôm qua và ngày hôm nay thôi, dư luận dậy lên làn sóng mạnh mẽ về vụ  Hành hung trẻ em  ở trường mẫu giáo Phương Anh. Và, có lẽ chúng ta sẽ bàng hoàng hơn nữa khi  Người tát, bóp cổ trẻ em có bằng sư phạm  đã đặt cho ta bao nhiêu là câu hỏi: liệu đạo đức con người xuống cấp hay chỉ vì do đồng tiền mà làm nhơ nhuốc cái nghề vốn dĩ cao quý này.