Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 9, 2013

Một chút nhớ thương

Hà Nội chuyển mình vào sắc thu, cái lạnh se se khiến tim người thổn thức. Thu sang, nhẹ nhàng và uyển chuyển, kín đáo nhưng cũng e dè. Có nhiều khi đi trên cũng nỗi nhớ, sắc thu chuyển sang màu đỏ ối để biết là đông sắp về, thu nhớ đông, thu xào xạc lá vàng rơi, thu nhớ đông, thu làm cho khí trời nhẹ nhàng hơn, không dữ như mùa hè để đón một đông giá lạnh, một đông yêu thương. Thu cố gắng ươm mình, cố gắng giành những nhựa sống để ấp ủ cho mùa đông. Và rồi, xuân nó sẽ đâm chồi, xuân nó sẽ tự mình mang thêm một sự sống mới, tự mình vươn cao và xa hơn nữa trên bầu trời tự do. Thu đến và thu đi, nhẹ nhàng, cái nhẹ nhàng làm tim người thổn thức, ta không luân chuyển được dòng thời gian mà nó hòa quyện giữa thu sang đông... bởi, nó không dữ dội như sông Đà, nó không oằn mình thương nhớ như những lá cây. Sáng tỉnh dậy, à thì ra thu đã qua, thu mơn trớn, thu yêu thương đã bước đi để cho ta một cái lạnh đầu mùa. Cái lạnh tái tê của ngày đông bỡ ngỡ, cái lạnh làm rạc người những cụ già đơn cô

Bạc phận

Bước lên tuyến xe bus cuối cùng, chị thở phào nhẹ nhõm. Chọn hàng ghế ở cuối xe, chị đặt mình vào đó. Cuộc đời bảy nổi ba chìm gắn với chuyến bus với chị đã không còn là xa lạ, những khách của chuyến bus cuối cùng cũng rất ít, chỉ là mấy cô cậu sinh viên đi học về muộn và chị.   Chị làm cho siêu thị Big C, công việc của chị vẫn làm đó là lau chùi sàn để làm thế nào cho siêu thị luôn luôn sạch. Vì không được học hành, không có bằng cấp nên chị an phận với công việc hiện tại của mình. Đồng lương ít ỏi cũng để nuôi sống chị với đứa con tật nguyền. Chị sinh ra trong một gia đình nghèo, nhưng là người có nhan sắc nên việc lọt vào con mắt của các chàng trai, quý tử là điều dễ dàng. Nhưng thói đời, hồng nhan thì bạc mệnh, cuộc đời luôn gặp vất vả gian truân. Chị lựa chọn cho mình một gia đình khá giả để mong cho cuộc đời yên ấm về sau, vì thế chị đến với anh, con của một đại tá đã về hưu. 18 tuổi, cái tuổi của thì con gái đẹp nhất, chị đã rủ bỏ tất cả để về nhà chồng, sống một cuộc sống

Ba năm rồi.

Chừng ấy năm thôi cũng đủ rồi Ba năm có lẻ mộ tốt tươi Cỏ mọc um tùm chốn yên nghỉ Một mình lạnh lẽo chốn âm tì Hai sáu xuân xanh sống trần gian Đau buồn, tủi hổ đủ muôn phần Nay về nơi ấy anh có nhớ Chốn dương gian kia lắm muộn phiền Ngủ ngon anh nhé, giấc ngủ sâu Anh sẽ không đau, không lạnh đâu Sống trong thế giới không thù hận Chỉ có tình người mãi mà thôi Ba năm trôi qua cũng đã nguôi Đau buồn mất mát cũng vơi vơi Nhưng mà nỗi nhớ về anh đó Sẽ không vơi dần, không tắt đâu Ba năm cũng qua, lấy nụ cười Che lấp nước mắt đã cạn rồi Ở nơi xa ấy đừng quên nhé Người em gái nhỏ, chốn đồng quê *** Anh sẽ sống mãi trong lòng em Người anh cảnh sát rất hiền lành Vì nghĩa cử lớn anh nằm xuống Cho cả đất trời, cho núi sông. *** Ngày anh đi trời mưa lất phất Lạnh giữa mùa thấu tận tim gan Anh nằm xuống khi đang làm nhiệm vụ Bỏ tuổi xuân ở lại trên đời.

Đàn ông làm việc nhà

một xã hội đang trên đà phát triển như hiện nay, việc nhà không phải là việc riêng của người phụ nữ trong gia đình mà việc nhà đã trở thành việc chung cho mọi thành viên trong gia đình. Người ta thấy người đàn ông mà làm việc nhà thì cho rằng người đàn ông đó là yếu yếu hèn hèn. Xin thưa rằng, người nào mà bảo người đàn ông đó là yếu yếu hèn hèn thì chắc tư tưởng của người ấy không thoát được qua hai chữ phong kiến. Làm sao mà có thể nhận định được người ta yếu yếu hèn hèn khi mà thấy người ta làm việc nhà giúp vợ? chính những người mang tư tưởng phong kiến ấy mới là yếu hèn. Chẳng nhẽ đầu đội trời, chân đạp đất như thế mới là anh hùng, mới là đàn ông con trai? Một người đàn ông thương vợ không phải là người đàn ông chỉ biết lăn lội trên thương trường kiếm thật nhiều tiền rồi đưa tiền về cho vợ, mà người đàn ông thương vợ phải là người biết sẽ chia và đỡ đần vợ việc nhà, cùng giúp vợ trong việc chỉ dạy con cái nên người. Một người cha mẫu mực không phải là người cha kiếm tiền g

Luật nhân quả.

Tích ác thì sẽ phùng ác, tích thiện thì sẽ phùng thiện. Cái ác với cái thiện luôn song song với nhau. Có thể nói rằng tôi là người may mắn khi đi qua hai cái chết để trở về với sự sống, tôi mới hiểu ra rằng luật nhân quả nó như thế nào? Lần một, khi tôi nhập viện lúc 5 tuổi, các bác sỹ đã bó tay, cứ tưởng rằng tôi sẽ chết. Và điều đó làm người ta khẳng định chắc nịch rằng tôi sẽ chết vì đầu năm gia đình xem bói thì đại ý người ta nói: cha mẹ ngồi khóc con thơ bên ánh đèn. Và, trước nhập viện một ngày, tôi thấy ông nội về bế tôi đi chơi... vâng, tôi đã kể câu chuyện mơ ngủ ấy cho ông ngoại nghe sau khi tỉnh dậy và về quê ông ngoại chơi. Nằm trong viện, ngày đâu tôi kì thực đòi mua được hoa hồng, 1 bộ quần áo mới... ngày xưa tôi ương lắm, cha đi mua quần áo cho tôi nhưng không phải bộ tôi thích là tôi biết liền, cũng không hiểu vì sao nữa, bởi lúc ấy tôi hôn mê, nhưng khi mặc vào người thì tôi lại giãy lên, bảo không phải rồi cha phải đi đổi bộ khác cho tôi. Nghe mẹ kể ngày xưa người ta

Khuyên bạn trẻ

Tôi khuyên các bạn trẻ, Nếu được, khi học xong, Đừng vào làm nhà nước, Nhất là việc văn phòng. Vì sao? Vì thực tế Cái chỗ ấy bây giờ Thực sự không làm việc, Mà chỉ lờ tờ phờ. Vì cái thằng thủ trưởng, Đảng viên, thường ngu lâu, Hắn thấy cấp dưới giỏi Là không chịu được đâu. Vì sớm muộn, ở đấy Bạn phải thay đổi mình, Thành dối trá, nịnh hót Cho giống người xung quanh. Mà không thay là chết. Có lúc sẽ nhúng chàm. Sẽ phải làm những việc Lương tâm không muốn làm. Ở nước ta hiện tại, Đừng nhắc đến chữ tài. Càng tài càng bị đánh, Hoặc bị tống ra ngoài. Tôi khuyên như thế đấy. Tôi biết tôi nói gì. Không tin hỏi cha chú. Theo hay không thì tùy. Thái Bá Tân

Bình an nhé.

Anh bước ra khỏi lớp học cũng là lúc trời bắt đầu sầm lại, những giọt mưa bắt đầu rơi... lạnh, cơn mưa rào chợt đổ đầu mùa hạ lại khiến cho cô thổn thức. Bật chiếc ô được cất kĩ lưỡng trong cặp, cô ra về. -Này em, cho anh về với. Tiếng nói của Lâm làm Anh giật mình, cô cười. -Anh cũng học à? -Ừ, nhà anh đang học đuổi, khổ, ngày nào cũng cả ngày, mệt rã rời. -Cố lên anh, chịu khó hơn năm nữa, rồi sau này ra trường muốn học cũng không được học nữa đâu. -Đi dịch vào đây em, ướt hết giờ. Anh, một người con gái mau mồm mau mép nhất xóm trọ, ai ai cũng quý vì bản tính đôi lúc còn trẻ con của cô, được sở hữu một cái miệng chím chím, lúc nào cũng như đang cười và một đôi mắt nhìn lãnh đạm, cô đã được không ít các chàng chú ý, mặc dù người cô tròn tròn như quả bóng ấy vậy. Lâm thì lại khác, anh ít nói, ít cười, phải chăng đặc tính của con trai là như thế... nhưng điều đó lại làm cô thích ở anh, anh không vồn vã, nhưng cũng quan tâm cô một cách rất đặc biệt mà người ngoài có thể thấy

Tình Yêu Bắt Đầu

-Đôi mắt là để nhìn thế giới, để cảm nhận mọi vật xung quanh, nhưng khi đôi mắt mà không sáng nữa, thế thì họ mất cả thế giới hả mẹ? -Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, giúp cho chúng ta cảm nhận được những vẻ đẹp xung quanh, nhưng nếu đôi mắt không sáng nữa, thì họ cũng không mất cả thế giới đâu con, vì họ còn có con tim để cảm nhận nhịp đập của mỗi người xung quanh, đôi tay để sờ lên đôi má của những người thân yêu, và vòng ôm để thấy mình cũng được ấm áp bởi tình cảm bao nhiêu người dành cho. -Đôi tai để lắng nghe những điều hay lẽ phải, thanh lọc những điều gian dối, trí óc dùng để phân tích những gì mà mắt thấy tai nghe. Thế cái rốn, dùng để làm gì? nó có phải là một vật thừa trên cơ thể không mẹ? -Không đâu con à, cái rốn là nơi tình yêu bắt đầu giữa con và mẹ, ngay từ lúc con ở trong bụng mẹ, nhờ cái rốn kết nối con và mẹ mà con lớn lên từng ngày, mẹ cũng cảm nhận được nhịp đập của con qua cái rốn, khi con ra đời, cái rốn được cắt bỏ, dù hình hài nó không được đẹp như mắt, mũ

Màu sắc cuộc sống

Cuộc sống thật đơn giản nhưng chứa biết bao thông điệp có giá trị và ý nghĩa. Ta nhìn cuộc sống ở mỗi góc độ và khía cạnh khác nhau sẽ thấy cuộc sống muôn màu, đa nghĩa không chỉ dừng lại ở một chút hững hờ, chức trách. Ta thêm vào dư vị buồn vui của cuộc sống, những lần mặn đắng cay xè trong lòng, những ngổn ngang của một thời nông nổi, những thoang thoảng của hương hoa sữa đầu mùa… nhưng ngọt ngào se lạnh của tiết thu cũng khiến lòng ta xốn xao… ừ, thì cuộc sống đa màu thật. Màu đỏ, màu của máu, của tình yêu, của nhiệt huyết  hay đôi khi đó cũng là màu của thẹn thùng, giận dữ. Màu đỏ, là màu của nấc thang đưa ta đến với thành công trong cuộc đời, mãnh mẽ là thế, nhưng cũng không kém phần kiêu sa. Màu đen, màu của bí ẩn, màu của mỗi lúc đêm về ta có thể tĩnh lòng mình nghe những nhịp đập còn sót lại của những ngày đã qua. Tĩnh mịch nhưng cũng không kém phần giàu sang quyền quý, là màu của những trí tò mò, của những nốt nhạc mà chưa kịp phát thành lời đã vội bay xa để lại một cung

Lịch sử, phải chăng là nỗi ám ảnh

Lịch sử, nỗi ám ảnh của thời đại. Lớp 4 là học sinh làm quen với sử. Nhưng cho đến khi ra trường, các em vẫn còn mịt mờ về lịch sử. Nói đúng hơn là các em sợ môn học này, đơn giản vì nó khô khan và khó nhớ. Vậy, lỗi đây là do ai, là do học sinh, giáo viên hay người viết sách Lịch sử là viết về lịch sử oai hùng của dân tộc, 1 thời khí phách hiên ngang của những anh hùng độ thế. Đáng nhẽ ra, ta phải tự hào tự tôn về lịch sử dân tộc, về nguồn gốc của những cuộc đấu tranh vệ quốc quân vĩ đại thì ta lại có ý né tránh mỗi lúc ai hỏi lịch sử, mỗi lần mà học môn lịch sử? vì sao vậy? Học sinh cho rằng lịch sử khô khan, sự kiện thì khó nhớ, nhiều và thường tràng giang đại hải khiến cho học sinh khó nuốt. Bởi, các em có phải học một môn sử đâu mà các em phải giỏi được, bên cạnh sử còn có bao nhiêu là môn Toán, Lí, Hóa, Văn..... và đến Giáo dục công dân, công nghệ. Giáo viên cho rằng học sinh lười học, nhưng giáo viên có tự hỏi rằng cách dạy của mình có phù hợp với học sinh không? có đưa ra n

Văn học

Đã có lúc nào bạn nghĩ đạo đức văn học ngày càng đi xuống chưa? Đã bao giờ bạn nghĩ rằng một số thầy cô dạy văn đang ngày càng thờ ơ với văn học chưa? Sau mỗi kì thi tốt nghiệp, tôi lại thở dài vì một số bài viết vô cảm của các em.  Không biết các em có đi học không?có nghe thầy cô giảng bài, có lĩnh hội được gì không nhưng mà sao trong mỗi bài của những thành phần này lại cá biệt thế. Đọc miệng thì cười, nhưng nước mắt đang âm thầm chảy vào trong lòng. Cười bởi đó là ngây ngô của các em hay là các em đang muốn tạo một cái ấn tượng đặc biệt để được lên truyền thông, cười vì các em có trí tưởng tượng quá phong phú, phong phú đến nỗi khiến biết bao nhiêu người phải sốc. Nhưng tôi đau, tôi đau cho một nét đẹp văn học nước nhà mà bị một số thành phần nhìn sai lệch, để rồi có những tác phẩm mới ,phải chăng, các tác phẩm ấy là thảm họa của các em. Tôi không phải là giáo viên dạy văn nên không bàn nhiều về vấn đề dạy, bởi nghiệp vụ sư phạm tôi không có, kinh nghiệm tôi cũng không. Tôi chỉ nói

Hà Tĩnh ơi, thương lắm một miền quê

Con nhớ về mùa nước lũ quê hương. Khi nước dâng trắng xóa những con đường. Đồng ruộng nghèo lại ngập trong biển nước. Mắt cha gầy thức trắng dọn lũ đêm. Thuở bé con khờ thấy lũ là khoái, rên. Chà ! Sướng quá, nước lên đi bè chuối. Hành quân đêm chăn bò lên núi. Thấy rộn ràng như ngày hội thi đua. Lũ ! Nước dâng lên dâng khắp những bãi bờ. Mẹ vội  vàng nhốt heo vào nhà tắm. Mấy chú heo con cũng không sợ tõm. Cứ nhảy xuống bè uống nước chán rồi lên. Nước lũ về ngồi chạn cắn khoai gieo. Nhai cho sái quai hàm nhưng thích thật. Cơm trắng với cà dưa hay chan mật. Ăn ngon lành như ngự phẩm vua ban. 3 mùa lũ rồi con không thấy nước tràn. Nhưng vẫn nhớ như in mùa mưa lũ. Vẫn mang hoài tình yêu về quê cũ. Hà Tĩnh ơi ! Thương lắm một miền quê. Mây Lang Thang.

Đôi lời nhắc người trẻ

ĐÔI LỜI NHẮC NGƯỜI TRẺ Sống lâu trong giả dối, Con người thành chai lì. Nghe thì có nghe đấy, Nhưng không cảm nhận gì. Kiểu nước đổ đầu vịt. Là vì da nó dày. Dẫu sao cũng nhắc lại Với lớp trẻ thế này. Một, ở đời, quan trọng, Hơn nhau ở cái lòng Công danh, giàu có - vứt. Rốt cục là số không. Hai, cố sống tử tế, Trung thực và đàng hoàng. Đời nhiều thử thách đấy, Và không hề dễ dàng. Ba, học phải ra học, Làm lại càng ra làm. Tuyệt đối không lớt phớt Kiểu “phong cách Việt Nam”. Bốn, thường xuyên đọc sách, Thích nữa, chơi nhạc luôn. Vì chính đó là cái Làm phong phú tâm hồn. Năm, không đeo mặt nạ, Khi giao tiếp ngoài đời. Tuyệt đối không nói dối. Nói dối nó nhỏ người. Sáu, lo toan cuộc sống, Nhưng đừng quên thiên nhiên. Phải học sống đơn độc, Thỉnh thoảng nên ngồi thiền. Bảy, vứt mẹ điện thoại. Bạn bè cũng ít thôi. Nếu thích thì bắt chước Không có bạn, như tôi. Tám, phải học được cách Ngồi mòn đít trong phòng. Tuyệt đối không nhấp nhỏm, Không tìm cớ chạy rong. Chín, biết thì thưa th