Hôm qua, hôm nay và chắc hẳn ngày mai, dù thế nào đi chăng nữa tình cảm của em vẫn mãi dành trọn một người. Một người mà ra đi mãi không trở về, một người mà bất chợt đến và bất chợt đi trong cuộc đời em. Một người mà cho em nụ cười giữa những ngày giông bão, cho em thấy ấm lòng khi nghĩ về người và cho em biết yêu thương là như thế nào. Nước mắt em rơi cho một mối tình dang dở, đọng lại ở khóe mi kia là nỗi buồn sâu thẳm từ tận con tim. Biết làm gì đây khi em chơi vơi giữa hai đầu thương nhớ, biết làm gì đây khi âm dương chia cắt đôi đường. Mùa thu này và mãi các mùa thu sau anh cũng chẳng thể cùng em đi hết được nẻo đường, anh cũng chẳng thể cùng em lang thang trên những con phố quen thuộc... mà đó, chỉ có thể là em, một mình em đơn độc giữa dòng đời nghiệt ngã, một mình em vô định giữa những chốn hư vô. Và đó, mình em với nỗi nhớ khôn nguôi, với một bóng hình đáng nhẽ ra phải là của quá khứ. Anh à, Hà Thành đang chuyển mình sang lạnh, cái lạnh đầu mùa khiến em nhung nhớ, rất gần
Nói Chậm Những Suy Nghĩ Nhanh