Đôi lần đi qua góc quán quen, qua từng ngóc ngách thành phố... chợt nhận ra nơi đây xa lạ mà thân quen dường nào. Em không đủ vô tình để ngoảnh mặt làm ngơ, cũng chẳng thể thờ ơ khi cảnh cũ luôn là hiện hữu... Những dòng phim quá khứ tua về dần đều, lặng lẽ thu mình ở một góc riêng, mà đâu có góc nào là riêng nhỉ, đâu có góc nào mà không thể không có hình bóng người xưa.
Nói Chậm Những Suy Nghĩ Nhanh