Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 2 28, 2014

Cô đơn

Người ta thường bảo nó: nhớn tướng rồi sao mà chưa có người yêu?. Cha mẹ thường bảo nó: đến bao giờ mới có cháu ngoại bế bồng, trang lứa của mày còn có ai nữa đâu?. Những lúc thế này, nó cười, nụ cười mang vị chát đắng thấu tận tim gan. Có lẽ rằng, sẽ không ai hiểu nó, không hiểu đằng sau nụ cười luôn là giọt nước mắt chực trào mỗi đêm. Ánh đèn ngủ leo lắt, nó nằm trằn trọc hoài mà giấc ngủ có nào tới đâu. Hễ không ngủ được là bắt đầu lại suy nghĩ vẩn vơ. Quá khứ như lật lại từng trang: Anh ơi, anh ơi, anh ơiiiiiiiiiii Sao gọi anh nhiều thế em? Tự dưng thích gọi thôi à Dở người này, thích gì không thích, lại thích gọi anh ơi.