Nó-một mình lang thang giữa đất trời Hà Nội, lòng ngổn ngang với bao nhiêu cung bậc cảm xúc. Phải chăng, lòng người quá đa nghi để rồi khiến nó rơi vào vực sâu của nhung nhớ, lãnh đạm và khổ đau. Nó quen anh trong tiết trời mùa hạ, cái nóng mùa hè cũng chẳng bằng cái nóng đang âm ỉ cháy dần trong con tim nó. Chia tay người yêu, người mà những tưởng sẽ cùng nó đi hết mọi chặng đường gian nan, người mà cùng nó sẻ chia bao ngọt bùi. Thế giới quanh nó chỉ còn là xám xịt của những u tối, lòng tin mất dần, tình yêu với nó giờ cũng như là những món đồ xa xỉ. Quanh nó chẳng còn gì, đổ vỡ, vỡ vụn như bong bóng xà phòng. Mỗi đêm, mân mê chiếc điện thoại, nhìn lại số cũ mà lòng nhói đau. Muốn nhắn tin, muốn gọi điện nhưng lòng tự trọng không cho phép, đành gạt nước mắt, cắn răng chịu đựng một mình trong căn phòng nhỏ. Và rồi anh đến, như là một cơn gió vô tình thổi qua cho người bộ hành trên sa mạc. Anh nhẹ nhành, nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ. Anh luôn là anh, giữa đời thường vẫn sáng lung
Nói Chậm Những Suy Nghĩ Nhanh