Đây là vấn đề mình muốn nói từ lâu, muốn nói nhiều. Nhưng rồi đôi lúc lại thôi, nghĩ mình chẳng lo được mình mà lại đi cạnh khóe nhiều người, nhưng giờ, dù thế nào, mình cũng nên nói. Có thể, nói một cách trắng trợn, bà trợn, láo toét hay gì gì cũng chẳng hề chi. Bởi, mình sẽ chịu trách nhiệm với lời nói của mình và không hề có trách nhiệm khi người khác biến dạng đi lời nói của mình. Mình không hề vơ đũa cả nắm, nên những người nào thất nhột, giật mình thì chắc hẳn nói người. Còn nữa thì mình chả nói gì ai. Vì đơn giản mình chẳng là đinh rỉ gì cho cam. Trước đây đến giờ, mình chỉ tin phần nào báo chí. Có lẽ vì cái bản tính đa nghi cộng với dị nghị nên khó lòng mà mình tin một bài nào hoàn chỉnh. Thế nên, đến bây giờ, mình luôn tin tưởng vào cách nhìn của mình. Cách tin của mình không hề nhầm chổ ở nhà báo ngày này.
Nói Chậm Những Suy Nghĩ Nhanh