Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 12 16, 2013

Lạnh

Hà Nội lạnh, cái lạnh thấu xương buốt tận từng con tim. Cô đơn, hay là ta đang tạo cho mình một cái vỏ bọc cô đơn... Nước vẫn cứ ti tách rơi, từng cơn gió vẫn khẽ khẽ đập lên khung cửa sổ và đôi khi rít lên từng hồi...lạnh một chớm lạnh trời đông trở thành sợ hãi trong thâm tâm những người nghèo khổ. Cũng chẳng biết yêu hay ghét cái cảm giác thế này, nó mường tượng-gần xa,mong manh hay chinh là do con tim ta dựng lấy một ranh giới rõ ràng, để đôi khi không dám bước sang ngang. Cái rét, rét buốt tận tâm can.