Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 12 14, 2013

Mưa

Cảm nhận cái rét của Hà Nội dần len lỏi qua từng ngọn gió, hạt mưa. Lạnh tê tái, buốt giá từ tâm hồn... môi khẽ run lên. Bất chợt, trời đổ cơn mưa...cơn mưa đêm, vội đến. Những hạt mưa rơi vô định, làm cho nỗi buồn càng miên man... tí tách, tí tách... mưa cứ rơi hoài, dòng người vội vã trên từng con phố, vỉa hè...và lòng người cũng ẩm ướt theo mưa. Mưa, cuốn bao nhiêu nỗi buồn hay là vùi lấp bao nhiêu niềm vui... một tâm trạng, một khái niệm khác nhau, đều rất mơ hồ, rất mơ hồ về mưa-nhưng mà với tôi, mưa lại khiến lòng gợi nhớ, gợi thương. Một chút bồi hồi xao xuyến, một chút thờ ơ... một chút lãnh cảm với đời, với người và thêm một chút mặn đắng ở khóe môi. Nước mắt rơi, chua xót. Tôi thích mưa, thích một mình ngồi ngắm mưa bên tách cà phê đắng, nhâm nhi vị đắng của cà phê, và có một chút ngòn ngọt đọng lại ở đầu môi. Một dư vị khó mà quên, cũng như là dư vị của cuộc đời này. Chát đắng nhiều, hạnh phúc thì có bao nhiêu. Ngoài kia, mưa hay là giọt ngọc của trời cứ rơi hoài rơi mãi,