Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 11, 2016

Này con

Người ta thường mải đi tìm những hạnh phúc xa vời của cuộc sống mà không hề biết được rằng hạnh phúc là những điều giản dị đang túc trực bên chúng ta hằng ngày. Hạnh phúc không đâu xa, nó là mỗi buổi sáng thức dậy được cặp sách đến trường. Được cùng lũ bạn í a í ới gọi tên nhau. Được nghe tiếng giảng bài của thầy cô, và, được nghỉ ngơi sau những giờ miệt mài với đèn sách.

Chúng ta...

Hôm nay gặp lại anh, sau hơn năm trời không gặp mặt. Anh vẫn vậy, không gì thay đổi. Chỉ mỗi mình em khác trước nhiều. Em thay đổi, già dặn và bất cần hơn xưa. Câu chuyện chúng ta kể cũng lảng tránh đi nhiều những cái gọi là ngày xưa. Bởi, cái gì xưa cũ cũng có thể khiến cho một đôi người đau. 

Thụy Khuê

Hoàng trở mình tỉnh dậy, Khuê đang gục đầu ngủ bên giường. Chắc có lẽ cô mới chợp mắt. Anh ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, muốn vuốt lọn tóc đang chảy dài trên má nhưng sợ cô tỉnh giấc. Nhìn cô xanh xao hơn xưa, chắc lại bỏ bữa, lại ăn uống không ra gì rồi cứ vùi đầu vào công việc. Đặt bàn tay nhẹ lên tay cô, giá như lúc nào cũng như thế này thì tốt nhỉ? không còn có ai ngăn cản, không còn gánh nặng vùng miền. Nhìn cô ngủ, bình an.

Sống khác

Tối qua, có người nói: "phong cách của Thùy khác xưa quá nhiều". Ừ đúng, khác nhiều thật. Những tưởng những vấn đề mình không hề tơ tưởng đến mà giờ đây lại theo nó như một sợi dây vô hình siết chặt lại tận tim gan.

Mùa thương yêu

Những ngày cuối năm mật độ công việc tăng cao. Áp lực dường như cũng gấp đôi gấp ba ngày thường. Bên ly cà phê lạnh từ bao giờ là một tập những bài báo cáo, đồng nghiệp dường như ai cũng cố gắng cho xong hết những phần việc của mình để về sớm. Không còn những câu tán gẫu, không còn những cái chậc lưỡi để mai. Điện thoại Khuê reo lên. Tin nhắn mới.

Cô... và nỗi nhớ!

Một mình lang thang trên công viên, nhìn dân chúng tấp nập, nhìn những cụ bà cụ ông thể dục, những đứa trẻ bi bô bên ba mẹ chúng... Lòng cô bình an, lâu lắm rồi mới có cảm giác như này. Ngồi xuống hàng ghế đá, một mình cô với những ý niệm giảm đơn cho một buổi chiều đầy thi vị. Chuông điện thoại reo, đưa cô về hiện thực của cuộc sống.