Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 2, 2014

Cô đơn

Người ta thường bảo nó: nhớn tướng rồi sao mà chưa có người yêu?. Cha mẹ thường bảo nó: đến bao giờ mới có cháu ngoại bế bồng, trang lứa của mày còn có ai nữa đâu?. Những lúc thế này, nó cười, nụ cười mang vị chát đắng thấu tận tim gan. Có lẽ rằng, sẽ không ai hiểu nó, không hiểu đằng sau nụ cười luôn là giọt nước mắt chực trào mỗi đêm. Ánh đèn ngủ leo lắt, nó nằm trằn trọc hoài mà giấc ngủ có nào tới đâu. Hễ không ngủ được là bắt đầu lại suy nghĩ vẩn vơ. Quá khứ như lật lại từng trang: Anh ơi, anh ơi, anh ơiiiiiiiiiii Sao gọi anh nhiều thế em? Tự dưng thích gọi thôi à Dở người này, thích gì không thích, lại thích gọi anh ơi.

Ngày 27/2: ngày của mẹ.

Ngày mai, ngày 27/2-ngày tôn vinh những người thầy thuốc Việt Nam. Chúc cho những ai đã, đang và sẽ là những người thầy thuốc sức khỏe dồi dào. Chúc cho những vị lương y hội tụ đầy đủ cả tài và tâm để giúp người, giúp đời. Ngày mai, mẹ và anh trai cũng sẽ nhận được những lời chúc tốt đẹp nhất từ đồng nghiệp, chồng con và cả những người bệnh nhân. Có lẽ, trong cuộc đời mỗi lương y, ngày đẹp nhất không phải là ngày cưới, cũng không phải là ngày đứa con họ chào đời mà đó chính là ngày họ được tôn vinh sau một năm trời cống hiến. Dù cho, những lời khen đó, những món quà đó rất nhỏ về vật chất... nhưng với tinh thần thì lại ấm áp nhường nào. Hơn 25 năm cống hiến với nghề, những vất vả mà mẹ trải qua, những niềm vui mà mẹ gói gọn lại. Có lẽ, con đã quá hiểu với những nhọc nhằn gian khổ mà mẹ trải qua nên con không nghe lời mẹ thi vào trường y, học nghề y. Nhưng, con cũng đâu biết được rằng những hoa thơm mà mẹ đã vất vả cống hiến, nó đẹp dường nào.

Cuộc đời...

Hôm nay, một ngày như bao nhiêu ngày khác. Chỉ có khác ở chổ là nó gắn mắc vào ngày nghỉ. Nhưng cái lạnh dường như cũng chả thấm vào là bao. Gió vẫn thổi, mưa vẫn rơi. Con đường vẫn còn có người qua lại, chí ít hơn là ít hơn, ít hơn mà thôi. Hình như tôi quá trải lòng với blog này, những suy nghĩ của tôi dường như đã bộc bạch hết, bộc bạch một cách mà không còn gì để mà nói nữa. Nhưng, có lẽ, những đau đáu về cuộc đời tôi cũng chẳng thể nói nên lời cho dù có viết năm, viết mười... hay là trăm ngàn lần đi nữa.

Cái tát

Nó giật mình khi đọc đến bài báo CÓ NHỮNG CÁI TÁT KHIẾN HỌC SINH NÊN NGƯỜI. Ngày xưa lại trở về, tuổi thơ hiện rõ mồn một trong tâm khảm bây giờ của nó. Tiếng trống trường vang lên báo hiệu đã đến giờ vào học, tất cả học sinh lớp 2A đã trở về chổ và bắt đầu sinh hoạt 15 phút đầu giờ. Vẫn là 5 điều Bác Hồ dạy, rồi lớp sẽ ngồi sinh hoạt ca hát. Thu lấy sách vở ra để chuẩn bị vào học, tiếng Khánh một bên réo rắt: Mày ơi, tao với mày thu sách vở lớp trưởng đi, tí cho nó tìm cho hay -Thu đâu? Nhỡ nó thưa cô thì sao? Loan nói. -Không sao đâu, thu dưới cặp trong ô bàn của nó ý. -Ừ, để tao để cho..hí hí...

17.2.1979

Cho con cúi đầu trước những anh linh Đã ngã xuống, hi sinh vì đất nước Khi ra đi không một lời từ biệt Trong phút chốc cái chết đã cận kề Cho con khóc-để thỏa những đớn đau Những hạ hèn mà người đời che dấu Những bưng bít, những sân si, nghiệp chướng Những đớn hèn muốn che dấu rạng danh

Cười

Cũng đã lâu rồi, hơn 20 ngày, 20 ngày để tôi nghiền ngẫm và suy nghĩ về nhiều điều trong cuộc sống. Có những thở dài, có những nụ cười nhếch mép, có những niềm vui mà rất đỗi đời thường... có những cảm giác mà như chưa hề tồn tại, rất bãng lãng, rất mơ màng, rất gần mà cũng rất xa. Có những con đường tôi chưa một lần đặt chân nhưng vẫn còn in dấu trong bài viết, có những lối nhỏ ai đó hẹn hò mỗi độ đông về, có những bản tình ca viết vội rồi khẽ khàng xóa mau như chính sợ người kia biết được, có những giọt nước mắt vội lau khô trên khóe mắt kia để chứng tỏ mình bản lĩnh nhường nào. Có những mối quan hệ không thể gọi thành tên, đôi lúc gần như là thân thiết, đôi lúc xa lạ mơ hồ tựa người dưng. Nhưng mỗi người, mỗi người đều để lại trong tâm khảm tôi những nỗi niềm khắc khoải, những phiêu du vô định để những đoạn đường cô đơn tôi sẽ nghĩ về cho tâm hồn bớt hiu quạnh.

Nó-Viết về chị

Nó gục đầu trên bàn phím lần thứ n, cố gắng gượng kiếm tìm từng con chữ lộn xộn trong đầu. Ngoài kia, màn đêm bao phủ tự bao giờ, một gam màu đen với những bóng hình của các cây tạo nên những dáng người gớm ghiếc. Nó lại hình dung, nó lại thở dài : giá như. Tách cà phê đã nguội từ bao giờ mà nó không hề hay biết. Hình như, nó đã quá nhập tâm để rồi nó quên đi những gì đang hiện hữu. Hình như, cuộc sống trong nó đã không còn gì ngoài hai chữ : “tồn tại”. Bởi rằng cuộc sống của nó đã có quá nhiều mảng đen, quá nhiều những áng mây xám xịt, quá nhiều những đau thương để rồi với nó bây giờ không  phải là sống, mà chỉ là tồn tại mà thôi.