Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 11, 2014

Chửi thề

Mỗi lần bàn về giới trẻ, tôi thường đổ thừa cho mấy anh internet. Khi mà cả thế giới thu nhỏ trong ngôi nhà bạn, tầm tay bạn thì cái cả thế giới đó đôi lúc lại khiến bạn hụt hẫng vô cùng. Ngang hàng với cái được là cái mất luôn song hành cùng tồn tại. Mất đó là mất đi nét đẹp thanh lịch, mất đi văn hóa tối thiểu nhất của một số bộ phận trẻ thanh niên bây giờ.

Hà Nội 4 giờ sáng.

Hà Nôi, 4 giờ sáng. Nếu cứ mãi mê tròn giấc trong chăn thì bạn sẽ chẳng bao giờ biết được một nhịp sống hối hả ở nơi đây. Khoảng thời gian mà chỉ dành cho những người bán lẻ, bán buôn và là những đứa rỗi hơi như tôi. Một chút se lạnh đầu đông cũng khiến ta tỉnh táo hơn. Một chút tò mò cũng thôi thúc ta lên đường và một chút liều lĩnh cũng cho ta thấy được một góc nhìn khác hơn từ những người tiểu thương. Không phải là những chiếc xe đắt tiền mà chỉ là những chiếc xe drem lâu  đời, cũ kĩ. Không phải là những bộ quần áo sang chảnh, mà đó là những chiếc áo mưa hay những quần áo bảo hộ rất đỗi bình thường. Không phải là chở người, hay một mình một xế mà phía sau nào là rau, nào là quả... 

Lan man... mấy chữ

Người ta thường quá thân quen với những câu khen đầm, cho dù biết đôi lúc nó là nịnh bợ...  nhưng dù sao, lời khen không thật lòng có lẽ sẽ tốt hơn một lời chê đúng nghĩa. Nhất là, đối với những người thường xuyên nghe được những lời ngợi khen, quen với việc người ta phải khen mình, phải đội mình lên đầu cho dù hay dở tới đâu. Chứ, nếu mà một lần chê cũng khiến họ nhảy cẫng lên và phán xét bạn đủ điều, cứ làm như là bạn không hiểu vấn đề, không hề biết. Và, dĩ nhiên, cái người được khen ấy nói nôm na sẽ là nhân vật của quần chúng, sẽ được đón rất nhiều, một cái liếc mắt của họ cũng khiến người ta điên đảo phát cuồng. Thì nói gì đến việc mà có đúng hay không? .................

Người thương

Ai cũng cần có một người thương. Người đó không phải là máu mủ ruột rà, cũng không là những người bạn tâm giao tri kỷ. Người đó, là người mà ta có cảm giác bình yên, ở bên cạnh khiến ta an yên trong cuộc sống hơn nhiều.  Người thương - người không nhất thiết phải là yêu thương ta vô điều kiện như là cha là mẹ. Người thương, người mà lặng lẽ lau khô những giọt nước mắt nóng hổi trên gò má. Người ta nắm lấy bàn tay ta khi lạc lõng chơi vơi. Người mà cùng ta đi hết những chặng đường dài mà không hề toan tính. Đừng bảo tôi sao chỉ gọi người thương. Đừng bảo tôi sao ích kỉ như vầy. Tôi gọi người thương đơn giản vì tôi sẽ thương hết cả cuộc đời, dù có bao nhiêu biến động, bao sóng gió xô bồ nghiệt ngã thì tình thương cũng sẽ lớn dần theo năm tháng mà không hề vơi đi ít nhiều. Đừng thắc mắc sao kề cạnh tôi mỗi buồn, mỗi vui. Sao tôi cũng không hề thốt lên tiếng người yêu. Vì tôi hiểu, tình yêu sẽ biến thành nhiều giai đoạn khác nhau, và kết thúc rồi cũng chỉ có thể là thương. Nên tôi

Lời xin lỗi.

Cuộc sống vội vã, con người ta cũng trở nên cuồng nhiệt hơn, cháy hết mình hơn với cuộc sống. Tiếp xúc với những công nghệ hiện đại, với những nguồn tri thức vô cùng phong phú của mọi vùng miền trên thế giới nên hầu như rất nhiều người cứ ngỡ rằng mình thông minh, mình cái gì cũng biết, họ đưa cái tôi của mình ngút tận mây xanh. Một câu xin lỗi không thể, một lời cảm ơn cũng không hề. Họ xem, đó như là nghĩa vụ họ được hưởng từ mọi người mang lạ. Hay chỉ là cảm ơn và xin lỗi là những câu câu nệ, nghe giả giả thế nào. Đã là thân, cần gì phải xin lỗi. Nhưng, như vậy vô tình đã biến người xin lỗi và người được xin lỗi một thái độ thờ ơ, họ sẽ lạnh nhạt dần với những lối tình cảm biết ơn và xin lỗi. Khiên cho khô khan hơn nhiều.