Một ngày đẹp, bầu trời trong xanh vời vợi. Nó lững thững bước đi một cách vô thức. Ừ thì, cũng đã lâu lắm rồi, cái thói quen ấy, thói quen mỗi chiều dạo quanh công viên ấy không bao giờ trì hoãn cho dù một tác động gì từ thiên nhiên. Không phải vì nó muốn kiếm tìm những gì xưa cũ cũng không phải vì nó muốn gì đó lớn lao... mà chỉ đơn giản là nó muốn được bình yên. Cứ đi như thế, cứ im lặng như thế, cứ ngắm dòng người ngược xuôi như thế... một niềm vui nhen nhóm trong lòng. Nó cười, nụ cười rạng ngời xuất hiện trên đôi môi chứ không là lãng xoẹt thường ngày.
Nói Chậm Những Suy Nghĩ Nhanh