Người ta thường bảo: hạnh phúc là được làm việc mình thích và lấy người mình yêu. Nhưng riêng với tôi, có lẽ hạnh phúc chỉ thực sự mỉm cười khi sáng sớm thức dậy biết mình vẫn còn sống, vẫn còn có lí do để tiếp tục cuộc sống này. Cuộc sống ngắn ngủi, nó không dài để ta có thể chán chường cuộc sống, không dài để ta có thể hoàn thành dự định tương lai của mình. Không dài để ta có thể ngồi chờ mà than thở rằng: sao tôi làm xong tất cả mọi việc rồi mà vẫn còn chưa chấm dứt với nợ đời. Cuộc sống mà, vốn dĩ nó là thế, nó có thể chỉ ban tặng cho mỗi người một khoảng thời gian nhất định trên thế gian này, chứ không thể nào giống nhau. Bởi lẽ, nợ đời nhiều thì còn phải sống cho hết nợ. Phải trả hết cho đời khi nào mà không còn vướng vân bụi trần lúc đó mới trả lại đời để đi về một nơi cực lạc.
Nói Chậm Những Suy Nghĩ Nhanh