Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 9, 2014

Giá như...

Lâu lắm rồi, lười viết blog. Không phải lý do này nọ, cũng không phải thiếu đề tài để chém gió với riêng mỗi mình. Mà đơn giản, hầu như viết mỗi hầu mình, nên cấp độ lười cứ tăng lên. Thôi thì chọn facebook cho khỏe, bờ lốc bờ liếc làm gì. Nhưng không, mỗi cái đều có cái vui, cái tao nhã của nó.  Cuộc sống vốn dĩ là một vòng quay. Ừ, đó là một vòng quay vội vã. Đôi lúc, chỉ vô tình nhưng cũng sẽ khiến chúng ta giá như rất nhiều. Hai chữ giá như chả làm được cái quái gì. Đó là sự thật. Nhưng có lẽ, không có nó vẫn hơn. Có nó rồi lại cứ thướt ngắn, thượt dài.

Một năm.

Ủa, một năm rồi. Ngoảnh đi ngoảnh lại, mới đó cũng đã một năm rồi. Một năm với biết bao nhiêu điên khùng trong cuộc sống, một năm với bao nhiêu chấn động để lại những dư âm cho những năm tiếp theo. Tất cả, gói gọn trong hai chữ một năm. Tất cả, niềm vui nỗi buồn mấy ai mà có thể vượt qua, mấy ai mà không hề đơn độc. Người ta thường bảo rằng đi quá lâu rồi sẽ mệt. Chờ quá lâu rồi sẽ nản lòng. Và có lẽ, khi đi lâu, chờ lâu thì tốt nhất bây giờ nên tìm một điểm dựa cho cuộc đời.  Suy nghĩ và hướng tới những gì mình mong muốn, thay vì hoài cổ, bất cần. Một năm rồi. Không dài mà cũng không hề ngắn. 

Face xấu hay tự mình làm xấu face

Dạo này, tôi thấy rất nhiều người phàn nàn về facebook. Và, điều mà họ trăn trở nhất vẫn là sao đến bây giờ vẫn còn chưa chấm dứt hoạt động của face, trong lúc đó face ngày càng ảnh hưởng tới cuộc sống của con người. Có người đã từng nói với tôi, facebook giống như là một bãi rác vậy, bãi rác của những cung bậc cảm xúc, của nhưng tư tưởng khác nhau. Vâng, điều đó quả không sai, thế nên chúng ta phải là những người lượm rác, biết nhặt nhạnh, biết nghĩ suy để không bị ảnh hưởng bởi những suy diễn lệch lạc và cũng không hề được a dua theo mọi người mà làm mờ nhạt đi chính bản thân mình.

Đôi lời muốn nói

Đây là vấn đề mình muốn nói từ lâu, muốn nói nhiều. Nhưng rồi đôi lúc lại thôi, nghĩ mình chẳng lo được mình mà lại đi cạnh khóe nhiều người, nhưng giờ, dù thế nào, mình cũng nên nói. Có thể, nói một cách trắng trợn, bà trợn, láo toét hay gì gì cũng chẳng hề chi. Bởi, mình sẽ chịu trách nhiệm với lời nói của mình và không hề có trách nhiệm khi người khác biến dạng đi lời nói của mình. Mình không hề vơ đũa cả nắm, nên những người nào thất nhột, giật mình thì chắc hẳn nói người. Còn nữa thì mình chả nói gì ai. Vì đơn giản mình chẳng là đinh rỉ gì cho cam. Trước đây đến giờ, mình chỉ tin phần nào báo chí. Có lẽ vì cái bản tính đa nghi cộng với dị nghị nên khó lòng mà mình tin một bài nào hoàn chỉnh. Thế nên, đến bây giờ, mình luôn tin tưởng vào cách nhìn của mình. Cách tin của mình không hề nhầm chổ ở nhà báo ngày này.

Ngày mai

Ngày mai, ngày khai giảng, ngày năm học mới bắt đầu. Biết bao cảm xúc đan xen . Nhưng đó chỉ là bốn năm về trước, ngày mà thao thức, trằn trọc cả đêm để hôm sau diện những bộ cánh mới toanh để đến chào mừng năm học mới. Thời gian đi và không hề chờ đợi một ai. Đó là cái lẽ của quy luật vũ trụ này. Nhưng có lẽ, những cảm xúc, tình cảm sẽ không bao giờ phai mờ trong tâm khảm của mỗi người.