Chuyển đến nội dung chính

Bình an nhé.


Anh bước ra khỏi lớp học cũng là lúc trời bắt đầu sầm lại, những giọt mưa bắt đầu rơi... lạnh, cơn mưa rào chợt đổ đầu mùa hạ lại khiến cho cô thổn thức. Bật chiếc ô được cất kĩ lưỡng trong cặp, cô ra về.

-Này em, cho anh về với.
Tiếng nói của Lâm làm Anh giật mình, cô cười.
-Anh cũng học à?
-Ừ, nhà anh đang học đuổi, khổ, ngày nào cũng cả ngày, mệt rã rời.
-Cố lên anh, chịu khó hơn năm nữa, rồi sau này ra trường muốn học cũng không được học nữa đâu.
-Đi dịch vào đây em, ướt hết giờ.
Anh, một người con gái mau mồm mau mép nhất xóm trọ, ai ai cũng quý vì bản tính đôi lúc còn trẻ con của cô, được sở hữu một cái miệng chím chím, lúc nào cũng như đang cười và một đôi mắt nhìn lãnh đạm, cô đã được không ít các chàng chú ý, mặc dù người cô tròn tròn như quả bóng ấy vậy.
Lâm thì lại khác, anh ít nói, ít cười, phải chăng đặc tính của con trai là như thế... nhưng điều đó lại làm cô thích ở anh, anh không vồn vã, nhưng cũng quan tâm cô một cách rất đặc biệt mà người ngoài có thể thấy được.
Từ ngày Lâm chuyển về xóm trọ, chẳng có gì đặc biệt nếu như Anh không một lần nhờ Lâm sửa lại dây mạng, lúc sửa xong Lầm cười:
-Em là người miền Trung à?
-Hì, đúng rồi anh. Cô cười tít mắt
-Quê em ở đâu vậy
-Hà Tĩnh anh à.
-Mới đến xóm này, anh ấn tượng với em nhất đấy, giọng nói của em không thể pha lẫn vào đâu.
-Ối, người quê em ăn to nói lớn quen rồi mà anh
-Anh có duyên với người miền trung thì phải
-Thế anh cũng có duyên với em rồi.
Câu chuyện đầu tiên giữa Lâm với Anh cũng đủ để làm cô vui mấy ngày khi mà nghĩ đến, cô không biết tiếng sét ái tình là cái gì, nhưng nếu mà biết ông ấy là ai cô sẵn sàng xông phi vào cho ông ấy phải nhập viện cả đời... Tuy vui thật, hạnh phúc thật, nhưng đời người ai biết được chữ ngờ.
Lâm, người anh đến từ khóa trước của trường đại học, mỗi lần đi bên anh cô hãnh diện vô cùng khi mà thấy ánh mắt ngưỡng mộ của biết bao cô gái chú ý đến cặp đôi này, anh cầm tay cô, siết thật chặt, như sợ cô sẽ buông tay... ấm áp vô cùng, cô cười.
Anh, một cô tiểu thư chỉ quen với những gian hàng lộng lẫy, chỉ quen với những quán ăn sang trọng, mặc dù là sinh viên nhưng cô không có cuộc sống vất vả như bao nhiêu bạn khác. Bởi lẽ, bố mẹ cô đều là những doanh nhân thành đạt, nên họ muốn cái gì tốt nhất sẽ giành cho con gái mình. Nhưng, kể từ ngày yêu Lâm, cái bản tính thích những hàng hiệu, những cửa hàng sang trọng với cô đã không còn... cô sẵn sàng cùng người yêu dạo khắp phố, cùng ghé qua những món ăn lề đường, những món mà trước đây cô chưa bao giờ dám ngồi vào ăn, nhưng phải công nhận một điều, nó ngon... mùi vị khác lạ so với những món ăn trong những nhà hàng danh giá. Chính mùi vị ấy đã tạo lên trong cô mùi vị của tình yêu mặn nồng, cháy bỏng.
Cứ mỗi chiều, Anh cùng Lâm đi dạo qua khu chung cư A4, con đường Hàm Nghi thật đẹp, nó đơn giản, mộc mạc và chân thành như trái tim anh vậy, anh lặng lẽ đi bên cô, thỉnh thoảng ngước lên nhìn bầu trời, rồi nhìn cô, một cảm giác yên bình đến lạ. Lúc đó, cả thế giới như chỉ mình anh với cô đang tồn tại, anh cười, một nụ cười hiếm hoi mà chỉ mỗi lần đi dạo cô mới nhận ra được.
Cô thích chạy trước anh, rồi ngoảnh lại xem gương mặt thanh tú của người con trai mà mình yêu thương, đi giật lùi, cười thật nhiều, rồi thỉnh thoảng lại chạy trước anh và rồi dừng lại để chờ anh đến. Cứ như thế, cứ như thế là hạnh phúc.
Những ngày trăng lên, cô cùng anh ra khu chung cư, ngước mắt lên nhìn trăng, trăng mang cho cô cảm giác bình yên đến lạ, những ánh sáng rót xuống mặt đất khiến cô yêu...một tình yêu đối với trăng đơn sơ như chính con người của anh vậy.

Những ngày cùng đi học, nghe cô luyên thuyên những vấn đề thời sự, văn hóa xã hội cũng làm cho anh ngán ngẫm, anh không am hiểu về những lĩnh vực gọi là chính trị, anh cũng không cần biết vấn đề của đất nước, nhưng với cô, điều đó lại là khác. Cô thích đàm đạo những vấn đề nhạy cảm của đất nước, thích được mọi người nghe ý kiến của mình về việc này việc kia. Vì thế, suốt cả đoạn đường đến trường, cô luôn là người thao thao bất tuyệt, còn anh thì chỉ có ậm à ậm ừ cho qua chuyện. Nhưng, có lẽ, anh cũng đã yêu con người mang đậm chất chính trị như cô, không màu mè, không thể hiện nhưng cũng đủ cho người ta choáng về cách nghĩ và hành động của cô. Và con người đó, thể hiện ở điểm không thể giống ai, không nhầm lẫn vào đâu được đó là lúc nào cũng mang trên mình chiếc áo trắng với chiếc quần Kaky màu tối, cộng với đôi giàu cao cổ tím than tạo cho cô thêm phần sang trọng.
Cô lặng yên ngồi bên anh ngắm hoàng hôn ở biển, đẹp thật.Cô không ngờ hoàng hôn biển lại đẹp thế, đẹp hơn hẳn cả trong suy nghĩ của cô. Màu đỏ nhã nhặn hòa quyện với màu xanh của biển làm trời thêm rực rỡ, cũng chẳng biết nói gì, cô chỉ biết ngắm và ngắm... một mớ suy nghĩ cũng đã tiêu tan, để lại trong cô màu của một sự hoàn thiện vô ngần.
-Em cũng không biết vì sao em lại thích ngắm biển, thích cái cảm giác ngồi cùng người mình yêu thương ngắm biển lúc hoàng hôn hay là khi bình minh bắt đầu gõ cửa. Không sinh ra từ biển nhưng em yêu biển, em yêu cái cảm giác đứng một mình hét thật to mỗi lúc buồn hay là vui, thích được đùa với những con sóng, thích cảm giác được sóng đập vào người để cảm nhận tình thương bao la mà biển mẹ dành cho em. Em thích được ngồi một mình xây những ngôi nhà cát, để rồi xây xong sóng lại cuốn vào biển...cuốn vào lòng mẹ.
-Em còn có anh, sao em lại ước là một mình, hai chúng ta sẽ làm chứ.
-Ừ, em hị vọng thế, hi vọng mỗi bước đường của em đều có anh quan tâm, ủng hộ.
Buổi tối anh với cô lại ra bờ biển, biển mẹ vẫn rì rào vỗ vào những bờ cát... hàng cây reo trong gió, xa xa những căp tình nhân cùng nhau đi dạo ở bờ biển và những đứa trẻ đang chơi trò đuổi bắt í ới cả một vùng trời. Anh cười, nếu cô còn bé như những đứa trẻ kia nhỉ? cô sẽ có một tuổi thơ đẹp bên những hàng cát trải dài trắng vô tận, cô sẽ cùng với bọn trẻ đi bắt sò, cùng với chúng tắm biển thỏa thuê.
-Sao em đăm chiêu thế?
-Em đang nghĩ đến biển mà, nếu lúc bé em được sinh ra ở đây nhỉ?chắc vui lắm.
3 ngày nghỉ cũng đã hết, cô với anh phải tạm biệt biển, tạm biệt nơi đã sinh ra anh để trở về nơi gọi là chốn Hà Thành. Trong cô, in đậm biết bao những kí ức về biển mà không thể nào quên. Biển hiền hòa, biển dữ dội.
Anh ra trường, có một công việc ổn định, cũng đồng nghĩa với việc anh chuyển trọ vì đường xá xa xôi, cô mỉm cười... nụ cười có phần gượng ép, nhưng thực ra cô rất vui, cô vui vì anh xin được một công việc ổn định, nhưng nước mắt cô vẫn rơi khi mà biết được sự thật rằng cô sẽ không được gặp anh thường xuyên, những buổi tối phải tự ngắm trăng một mình, con đường đi học ấy anh cũng sẽ chẳng cùng cô, anh cũng chẳng cùng cô đi dạo ở tòa nhà A4, con đường Hàm Nghi quen thuộc giờ cũng chỉ có mỗi bóng hình cô... nhưng cô mạnh mẽ mà, từng ấy thấm gì đâu so với tình cảm cô giành cho anh, Cô sẽ làm được, cô kiên cường mà.
Cứ mỗi chiều, cô vẫn thường hay đi dạo một mình ở khu chung cư, kỉ niệm lại hiện về anh rõ mồn một, không biết giờ này anh đã tan ca chưa? hay là còn đang vùi đầu trong đống sổ sách? cô cười, mỗi lần nhớ về anh cô đều cười, không biết anh có thế không?
Ngày 17/8
Mới đó cũng là năm cuối rồi, cái hồi hộp của cô sinh viên năm cuối vẫn làm cho Anh thêm rạo rực. Ngày mà mình sẽ mặc tấm áo cử nhân cũng sắp đến gần, ngày mà cô sẽ bước vào một công ti nào đó làm việc sẽ không xa vời... mình đi làm sẽ thế nào nhỉ? mình có thích nghi với công việc một cách tốt hơn không? Bao nhiêu câu hỏi lại được cô đặt ra với một niềm vui và lo lắng khó tả, cảm xúc ngổn ngang.
-Mình chia tay em nhé.
Câu nói của Lâm như một tiếng sét đánh ngang tai cô, cô cười.
-Anh đừng đùa em như thế chứ?
-Không, anh nói thật, mình chia tay nhé.
-Ok, em đồng ý, anh đi mau đi, và đừng ngoái lại nhìn em.
18/8
Hôm qua là ngày sinh nhật em, là ngày em bước sang tuổi 22 với bao ước mơ hoài bão, cái tuổi mà em chín chắn dần về cách nghĩ và cách sống, cũng chỉ trong năm này nữa thôi, em sẽ rời xa chiếc ghế nhà trường để tự mình bươn chải với cuộc sống. Em vui lắm, anh biết không? Em nghĩ về anh, về những buổi hai chúng mình đi dạo quanh con đường quen thuộc, nhớ những buổi hoàng hôn em cùng anh ngồi ngắm, nhớ ánh trăng dịu dịu đã ôm ấp đôi ta. Em cười.
Tình yêu không cần lí do đúng không anh? vì thế khi anh nói lời chia tay, em cũng không cần biết lí do, khi con người ta yêu không cần lí do thì đối với em khi chia tay em cũng sẽ không cần lí do. Mặc dù em rất đau, nước mắt em gần rơi ra đấy anh biết không? anh có biết em bảo anh đi đi, đừng quay lại nhìn em không? bởi vì, em sợ em khóc, rồi anh lại trở về bên em, về bên em không phải là tình yêu nữa mà lòng thương hại. Em không muốn người khác nhìn mình với một ánh mắt đáng thương, em không muốn vì em mà anh phải chịu khổ đau. Dưa ép thì chẳng bao giờ đẹp đúng không anh? em muốn dù không yêu nhau nữa, mà đúng hơn là anh không yêu em nữa thì anh vẫn giữ mãi những kỉ niệm đẹp trong lòng về em. Em mạnh mẽ mà.
Nếu có người hỏi em: em có ân hận khi yêu anh không? thì em sẽ trả lời là không? và nếu có sự lựa chọn lại người mình yêu thì em vẫn lựa chọn là anh, bởi anh cho em một cảm giác đặc biệt khi được ở bên cạnh anh, anh cho em những tiếng cười, những niềm vui rất nhỏ bé, rất đỗi đời thường nhưng em chẳng thể nào quên.
Không có anh, cuộc sống của em chắc sẽ sang một trang mới... ở trang mới, cũng sẽ có bóng hình anh, nhưng đó là bóng hình của quá khứ.
Có thể sẽ mất một tuần, một tháng, một năm hay nhiều hơn nữa để quên anh, nhưng những kỉ niệm về anh có đi suốt cả cuộc đời em vẫn nhớ.
Anh ngước mắt lên nhìn trời, cô có khóc đâu, cô không khóc. Nước mắt chảy ngược vào trong, mặn chát.
20/8
Năm nào cũng vậy, đến ngày này là anh chúc mừng sinh nhật em, nhưng em có phải sinh ngày này đâu. Ngày của em là 17/8 cơ mà. Năm nay, không có anh chúc mừng, hơi thấy trống vắng. Nhưng mà em vẫn cười đó thôi, em vẫn là cô bé hay ti toe ngày nào, ai cũng thấy em cười, em đùa với bạn, cứ ngỡ rằng em mạnh mẽ lắm. Nhưng, khi bọn chúng về, thì nụ cười ấy cũng bị bọn chúng mang đi mất.
Em sẽ sống hạnh phúc và vui vẻ, anh biết không? và anh, anh cũng phải hạnh phúc đấy.
Lâm cố đứng thật xa, thật xa để người con gái mà mình yêu thương sẽ không thấy được anh đang khóc, nước mắt anh cứ rơi ra, anh đau, đau cho cuộc tình đẹp nhưng lại nhận một kết cục bi thương.
Cơn đau thể xác gặm nhấm anh từng ngày, nhưng có lẽ cơn đau về tinh thần lại đau gấp trăm, vạn lần. 
Nhìn Anh, Lâm nghẹn ngào: Bình yên nhé em.
Lâm vội vã quay về, chiếc xe ô tô mất phanh rượt dài trên một đoạn phố...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.