Hôm qua, hôm nay và chắc hẳn ngày mai, dù thế nào đi chăng nữa tình cảm của em vẫn mãi dành trọn một người. Một người mà ra đi mãi không trở về, một người mà bất chợt đến và bất chợt đi trong cuộc đời em. Một người mà cho em nụ cười giữa những ngày giông bão, cho em thấy ấm lòng khi nghĩ về người và cho em biết yêu thương là như thế nào.
Nước mắt em rơi cho một mối tình dang dở, đọng lại ở khóe mi kia là nỗi buồn sâu thẳm từ tận con tim. Biết làm gì đây khi em chơi vơi giữa hai đầu thương nhớ, biết làm gì đây khi âm dương chia cắt đôi đường.
Mùa thu này và mãi các mùa thu sau anh cũng chẳng thể cùng em đi hết được nẻo đường, anh cũng chẳng thể cùng em lang thang trên những con phố quen thuộc... mà đó, chỉ có thể là em, một mình em đơn độc giữa dòng đời nghiệt ngã, một mình em vô định giữa những chốn hư vô. Và đó, mình em với nỗi nhớ khôn nguôi, với một bóng hình đáng nhẽ ra phải là của quá khứ.
Anh à, Hà Thành đang chuyển mình sang lạnh, cái lạnh đầu mùa khiến em nhung nhớ, rất gần mà cũng rất xa, anh vẫn ở đấy chứ, anh vẫn đang hiện hữu trong cuộc sống của em chứ... nhưng mà, đó chỉ là vô hình thôi phải không anh, hay chỉ là ảo giác của riêng em mà thôi.
Em biết, có duyên mới gặp được nhau, có nợ mới cùng nhau đi hết chặng đường. Em với anh, tuy cái duyên chưa lớn để có một cái nợ như ý, nhưng cũng cảm ơn cuộc đời đã cho ta được gặp nhau, đã cho ta có được những giây phút mặn nồng, những cung bậc cảm xúc dễ nhớ mà cũng dễ quên.
Giờ đây, hai thế giới của riêng hai ta. Hai thế giới ấy bắt đầu hai cuộc sống khác nhau, em tập làm quen khi không có anh bên cạnh, anh tập làm quen với sống một mình đơn độc ở thế giới bên kia...
Ở bên kia, lạnh lắm không anh?
Ở bên kia, anh có còn nhớ em nữa không?
Còn ở đây, lạnh lắm anh à, không phải là lạnh do thời tiết, mà là lạnh do chính lòng người.
Anh ra đi để cho e chữ đợi, và bây giờ lại cho em chữ đau.
Nhận xét
Đăng nhận xét