Chuyển đến nội dung chính

Bởi mình là con gái.


Hôm nay hơm có chuyện zề để bàn, chả nhẽ cứ để cho chữ thừa. Thôi thì, vò đầu bứt tóc kiếm một đề tài giề đó... ngồi nặn óc xem có nên viết hơm, viết roài có ai đọc hơm... chặc lưỡi, kệ cha chúng nó, mình biết là được roài. Nớ trưa, nớ trưa...
Vẫn là thói quen khó bỏ của một đứa nghiện phây như nghiện cơm, một ngày mà hơm có lên là hơn chịu được... chả phải là chém gió làm quái giề, chỉ là đọc những sờ ta tút iêu thương của mấy ả si tình, nước mắt ngắn dài của mấy ả đang chênh vênh vực thẳm. Thôi thì, viết cái quái gì cũng được, nhưng tốt nhất là viết về tìm cốp, tình con cóc của mấy ả miệng còn đang thơm mùi sữa mẹ. Đú đởn tí cho qua tuổi xuân mau, ngán ngẩm với mình là đến bây giờ hem có mảnh tình rách vắt vai để bố láo với bà con trang lứa.

Con gái nghe nhé, bởi mình là con gái, nên mình có quyền được xinh, được trang điểm lòe loẹt như tinh tinh mà đéo sợ thiên hạ dị nghị là bệnh hay không, sổng chuồng hay là xuất chuồng.
Bởi mình là con gái, mình có quyền iêu trăm người, xem thằng lào hơm thằng lào, thằng lào tốt thì chọn, xấu thì nếch, đếch cần bàn.
Sẽ chả có tình iêu nào mà chả đi kèm với nhục dục, con gái biết hơm, nhục dục nó chả hủy hoại đời bạn, nhưng nó sẽ hủy hoại tương lai bạn đó... con gái hổng có được dễ dãi, nớ trưa, nớ trưa... nó iêu gái xinh, nhưng nó sẽ lấy gái trinh. Đừng vì một phút hem kìm nén được cảm xúc của mình mà mất đi thứ đáng giá nghàn vàng con gái nhá.
Con gái phải dư lào để con trai iêu? là dư lày, sống tình cảm, kính già yêu trẻ, thấy đói nghèo thì thương, hoạn nạn ra tay cứu giúp...
Con trai chả thích con gái bỏ bê sức khỏe mình đâu nhớ, biết hơm, biết hơm... thế cho nên ốm là phải tự mua thuốc về uống, hơm có bỏ bữa, hơm có kêu la om sòm...
Con gái đừng có thần kinh mà chen ngang những mối quan hệ của con trai nhé, sẽ chẳng tốt tí nào đâu, con trai cũng nên có một khoảng trời riêng, có những mối quan hệ riêng, có những tình bạn riêng...thế cho nên hem có được tra tấn con trai bằng việc hỏi người này dư lào, người nọ ra sao....như thế đối với con trai còn hơn cả cực hình đấy.
Đừng bao giờ đưa chuyện gia đình mình kể với con trai, đừng đưa những chuyện không đâu để kể với con trai... bởi lẽ, con trai chả là cái vếu giề trong gia đình con gái cả, nên con gái hơm phải báo cáo này nọ với con trai.
Con gái thấy con trai buồn, im lặng ngồi bên nhé, tuyệt đối hơm được hỏi lí do buồn, buồn chuyện giề... bởi, đơn giản là nếu chuyện đó có thể kể được con trai đã kể rồi, đéo cần con gái phải kích cầu.
Và, con gái nhé, iêu thương vừa thôi, hãy giữ lại một ít cho mình nhé. Để ngộ nhỡ mất đi, con gái còn có cái để mà tin tưởng

Hơm iêu thì thôi, nhưng đã iêu là phải iêu một cách hoàn bảo nhất.
Đừng có ngu  mà tỏ ra mìn là người hiểu người iêu hơn cả mẹ người iêu, như thế quý phụ huynh sẽ không thích điều này và tiến sĩ Nguyễn Hoàng Khắc Hiếu cũng hơm thích điều này.
Hãy nói yêu thôi, đừng yêu mãi mãi....nghe chưa?

Muốn phán nhiều, cơ mà buồn ngủ, hai mắt chống lên mà miệng theo nhịp điệu ngáp dần... phán biết chả hay, cơ mà vẫn có thánh nghe, nên ta cứ phán

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tình yêu

Tình yêu là gì? nó là cung bậc cảm xúc, là hai trái tim lỗi nhịp cùng chung nhịp đập, là những yêu thương cháy bỏng, hờn ghen vô cớ... những nụ cười vu vơ. Và, đôi lúc chỉ lặng lặng nhìn nhau. Tình yêu đơn giản lắm, nhẹ nhàng lắm...tựa nắng ban mai nhẹ nhàng đằm thắm. Tựa khúc nhạc du dương mỗi độ thu về. Tình yêu là một người thấy thuốc luôn bên cạnh ta, động viên ta uống từng viên thuốc đắng, khuyên răn ta giữ gìn sức khỏe khi trái gió trở trời, chăm sóc ta một cách vô điều kiện mà không đòi hỏi ở ta một cái gì.... đôi lúc ân cần như mẹ chăm con, đôi lúc nghiêm khắc như chính người cha của mình để bắt mình uống từng viên thuốc đắng. Tình yêu-một bác sĩ tâm lí cực kì đáng yêu, người mà ta có thể trút bầu tâm sự mỗi khi vui buồn, ta có thể mượn bờ vai, nước mắt chảy dài mà lòng cũng vơi đi phần nào những tủi hổ. Tình yêu, người mà luôn cho ta những lời khuyên đẹp, đúng đắn nhất để ta vững tâm bước trên cuộc hành trình đầy gian nan thử thách, ta có thể yên lòng vì phía sau luôn có ngư

Khắc khoải...

Đêm ở đây tĩnh lặng vô cùng, một mình với cái máy tính. Hết vào fb, zalo rồi lại lên blog cũng chỉ để viết những tâm tư tình cảm của mình. Có lẽ sâu sắc luôn là thua thiệt, cứ nhìn hoài về xưa cũ dù hiện tại giỏi diễn như nào thì sâu thẳm niềm đau vẫn đang còn le lói. Nước mắt cứ rơi, từng dòng chữ trên bàn phím lại hiện ra dày đặc, cũng không hiểu sao cảm xúc của mình nhiều như vầy. Đọc, nghĩ mãi mà nào có biết.

Việt Nam của tôi

  Châu Âu có thể đẹp. Mỹ có thể tuyệt vời. Nhưng Việt Nam là nước Tôi được sinh làm người. Và tôi sẽ ở lại, Chết trên mảnh đất này. Vì nó là Tổ Quốc Cha ông bao đời nay. Mỗi người một hoàn cảnh. Ở Mỹ hay châu Âu, Tất cả con dân Việt, Cho dù đang ở đâu, Theo “tiếng gọi hoang dã” Luôn hướng về quê nhà, Với bát canh rau ngót, Đĩa dưa và bát cà. Với ngôi chùa cổ kính, Với bàn thờ tổ tiên Ruộng lúa xanh bát ngát Và những đầm hoa sen. TBT