Chuyển đến nội dung chính

Bởi mình là con gái.


Hôm nay hơm có chuyện zề để bàn, chả nhẽ cứ để cho chữ thừa. Thôi thì, vò đầu bứt tóc kiếm một đề tài giề đó... ngồi nặn óc xem có nên viết hơm, viết roài có ai đọc hơm... chặc lưỡi, kệ cha chúng nó, mình biết là được roài. Nớ trưa, nớ trưa...
Vẫn là thói quen khó bỏ của một đứa nghiện phây như nghiện cơm, một ngày mà hơm có lên là hơn chịu được... chả phải là chém gió làm quái giề, chỉ là đọc những sờ ta tút iêu thương của mấy ả si tình, nước mắt ngắn dài của mấy ả đang chênh vênh vực thẳm. Thôi thì, viết cái quái gì cũng được, nhưng tốt nhất là viết về tìm cốp, tình con cóc của mấy ả miệng còn đang thơm mùi sữa mẹ. Đú đởn tí cho qua tuổi xuân mau, ngán ngẩm với mình là đến bây giờ hem có mảnh tình rách vắt vai để bố láo với bà con trang lứa.

Con gái nghe nhé, bởi mình là con gái, nên mình có quyền được xinh, được trang điểm lòe loẹt như tinh tinh mà đéo sợ thiên hạ dị nghị là bệnh hay không, sổng chuồng hay là xuất chuồng.
Bởi mình là con gái, mình có quyền iêu trăm người, xem thằng lào hơm thằng lào, thằng lào tốt thì chọn, xấu thì nếch, đếch cần bàn.
Sẽ chả có tình iêu nào mà chả đi kèm với nhục dục, con gái biết hơm, nhục dục nó chả hủy hoại đời bạn, nhưng nó sẽ hủy hoại tương lai bạn đó... con gái hổng có được dễ dãi, nớ trưa, nớ trưa... nó iêu gái xinh, nhưng nó sẽ lấy gái trinh. Đừng vì một phút hem kìm nén được cảm xúc của mình mà mất đi thứ đáng giá nghàn vàng con gái nhá.
Con gái phải dư lào để con trai iêu? là dư lày, sống tình cảm, kính già yêu trẻ, thấy đói nghèo thì thương, hoạn nạn ra tay cứu giúp...
Con trai chả thích con gái bỏ bê sức khỏe mình đâu nhớ, biết hơm, biết hơm... thế cho nên ốm là phải tự mua thuốc về uống, hơm có bỏ bữa, hơm có kêu la om sòm...
Con gái đừng có thần kinh mà chen ngang những mối quan hệ của con trai nhé, sẽ chẳng tốt tí nào đâu, con trai cũng nên có một khoảng trời riêng, có những mối quan hệ riêng, có những tình bạn riêng...thế cho nên hem có được tra tấn con trai bằng việc hỏi người này dư lào, người nọ ra sao....như thế đối với con trai còn hơn cả cực hình đấy.
Đừng bao giờ đưa chuyện gia đình mình kể với con trai, đừng đưa những chuyện không đâu để kể với con trai... bởi lẽ, con trai chả là cái vếu giề trong gia đình con gái cả, nên con gái hơm phải báo cáo này nọ với con trai.
Con gái thấy con trai buồn, im lặng ngồi bên nhé, tuyệt đối hơm được hỏi lí do buồn, buồn chuyện giề... bởi, đơn giản là nếu chuyện đó có thể kể được con trai đã kể rồi, đéo cần con gái phải kích cầu.
Và, con gái nhé, iêu thương vừa thôi, hãy giữ lại một ít cho mình nhé. Để ngộ nhỡ mất đi, con gái còn có cái để mà tin tưởng

Hơm iêu thì thôi, nhưng đã iêu là phải iêu một cách hoàn bảo nhất.
Đừng có ngu  mà tỏ ra mìn là người hiểu người iêu hơn cả mẹ người iêu, như thế quý phụ huynh sẽ không thích điều này và tiến sĩ Nguyễn Hoàng Khắc Hiếu cũng hơm thích điều này.
Hãy nói yêu thôi, đừng yêu mãi mãi....nghe chưa?

Muốn phán nhiều, cơ mà buồn ngủ, hai mắt chống lên mà miệng theo nhịp điệu ngáp dần... phán biết chả hay, cơ mà vẫn có thánh nghe, nên ta cứ phán

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.