Chuyển đến nội dung chính

Một ngày đáng nhớ.

Chú lái xe và chú phụ xe bus 11-người chú mà để lại ấn tượng trong con rất nhiều. Chú không phải là giúp con về mặt tiền bạc nhưng chú đã cho con thấy được rằng giá trị của nụ cười, của tinh thần lớn như thế nào. Chú ân cần chỉ đường con từng li từng tí, chú dặn dò con phản đi hướng nào cho đúng. Trong lòng con cảm kích vô cùng. Những người chú với hành trình trên từng chuyến bus, phải gồng mình lên làm việc trong những giờ cao điểm, chen chúc từ đầu đến cuối xe để kiểm tra đã đủ vé chưa. Dù mệt là thế, nhưng chú vẫn nở nụ cười trên môi.

Chú công an ngồi nghiêm nghị trên bàn làm việc, đôi mắt nhìn về một nơi nào đó, nghe chiều xa xăm lắm nhưng cũng đâu có xa xăm. Con bước lại hỏi: ''chú ơi, cho con hỏi giấy ủy quyền này có cần phải có dấu của ủy ban xã nữa không?'' chú chả thèm nhìn con, trả lời với con nghe chừng là bố thí lời nói:'' lại hỏi chị''. Con hỏi chú lần nữa: '' chị ngồi đầu kia phải không ạ''. Chú chẳng nói chẳng rằng, vẫn là đôi mắt xa xăm ấy, xa xăm của kiêu hãnh hay là của kinh người thế hả chú?. Em bước lại hỏi chị công an xinh đẹp:'' chảo chị, chị ơi cho em hỏi'' chị chả cần nhìn em, đang tự hỏi mình là liệu mình xấu đến nỗi cả chú và chị đều không dám nhìn mình ư? mình có phải là bị gì ở mặt đâu cơ chứ?. Muối mặt lần nữa mình vẫn hỏi: ''chị ơi, cho em hỏi''. Vẫn y như vậy, chị chả thèm ngẩn mặt lên, đến lần thứ 3 mình cũng không chịu được với những người ăn cơm nhà nước, làm cái nghề mà người ta thường ao ước, mình hỏi: ''chị ơi cho em hỏi giấy ủy quyền có cần phải có chữ kí và con dấu của ủy ban xã không ạ?''. Chị vẫn kiêu như lần đầu, chả thèm bố thí cho mình một ánh nhìn hay là liếc qua cũng được mà chị phán luôn :''phải cần dấu''. Mình bước ra về, nhếch mép cười trừ một phát. Ủa, họ tưởng họ cao sang lắm sao? kiêu đến thế là cùng? tự dưng thấy tiếc tiền thuế của cha mẹ mình nộp cho nhà nước để trả cho những thành phần như thế này. Nghe đâu, ở công an dạy cho những cô chú công an là biết cười với biết xin lỗi, thế mà ở đây hai cô chú kia chắc là mồm để quên ở nhà mất rồi. Thế cho nên, đừng bao giờ bì rằng dân nó ghét công an đến vậy? tất cả nghiệp chướng cô chú gây ra thì cô chú cố gắng mà chịu, đừng có cái kiểu mèo khóc chuột.


Thật sự, hai cô chú ở đồn công an số 5 Mai Phúc-Long Biên dù cho là chức cao, được làm ngành nghề ngon lành nhưng cách đối xử với dân không bằng một gã ăn mày. Bởi gã ăn mày sau khi được người ta cho đều cảm ơn và nói những câu đầy đủ chủ vị chứ chẳng phải cộc lốc như thế.
Phải chăng, những thành phần như cô chú đã làm vấy bẩn thêm nghề cao quý?

Bài học cho chính mình:
Luôn nở nụ cười với những khách hàng-bởi họ là thượng đế
Nghề nào cũng cao quý-nếu nghề đó không vi phạm pháp luật.
Không được khinh thường ai-cho dù người đó dưới cấp của mình.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.