Chuyển đến nội dung chính

Một ngày đáng nhớ.

Chú lái xe và chú phụ xe bus 11-người chú mà để lại ấn tượng trong con rất nhiều. Chú không phải là giúp con về mặt tiền bạc nhưng chú đã cho con thấy được rằng giá trị của nụ cười, của tinh thần lớn như thế nào. Chú ân cần chỉ đường con từng li từng tí, chú dặn dò con phản đi hướng nào cho đúng. Trong lòng con cảm kích vô cùng. Những người chú với hành trình trên từng chuyến bus, phải gồng mình lên làm việc trong những giờ cao điểm, chen chúc từ đầu đến cuối xe để kiểm tra đã đủ vé chưa. Dù mệt là thế, nhưng chú vẫn nở nụ cười trên môi.

Chú công an ngồi nghiêm nghị trên bàn làm việc, đôi mắt nhìn về một nơi nào đó, nghe chiều xa xăm lắm nhưng cũng đâu có xa xăm. Con bước lại hỏi: ''chú ơi, cho con hỏi giấy ủy quyền này có cần phải có dấu của ủy ban xã nữa không?'' chú chả thèm nhìn con, trả lời với con nghe chừng là bố thí lời nói:'' lại hỏi chị''. Con hỏi chú lần nữa: '' chị ngồi đầu kia phải không ạ''. Chú chẳng nói chẳng rằng, vẫn là đôi mắt xa xăm ấy, xa xăm của kiêu hãnh hay là của kinh người thế hả chú?. Em bước lại hỏi chị công an xinh đẹp:'' chảo chị, chị ơi cho em hỏi'' chị chả cần nhìn em, đang tự hỏi mình là liệu mình xấu đến nỗi cả chú và chị đều không dám nhìn mình ư? mình có phải là bị gì ở mặt đâu cơ chứ?. Muối mặt lần nữa mình vẫn hỏi: ''chị ơi, cho em hỏi''. Vẫn y như vậy, chị chả thèm ngẩn mặt lên, đến lần thứ 3 mình cũng không chịu được với những người ăn cơm nhà nước, làm cái nghề mà người ta thường ao ước, mình hỏi: ''chị ơi cho em hỏi giấy ủy quyền có cần phải có chữ kí và con dấu của ủy ban xã không ạ?''. Chị vẫn kiêu như lần đầu, chả thèm bố thí cho mình một ánh nhìn hay là liếc qua cũng được mà chị phán luôn :''phải cần dấu''. Mình bước ra về, nhếch mép cười trừ một phát. Ủa, họ tưởng họ cao sang lắm sao? kiêu đến thế là cùng? tự dưng thấy tiếc tiền thuế của cha mẹ mình nộp cho nhà nước để trả cho những thành phần như thế này. Nghe đâu, ở công an dạy cho những cô chú công an là biết cười với biết xin lỗi, thế mà ở đây hai cô chú kia chắc là mồm để quên ở nhà mất rồi. Thế cho nên, đừng bao giờ bì rằng dân nó ghét công an đến vậy? tất cả nghiệp chướng cô chú gây ra thì cô chú cố gắng mà chịu, đừng có cái kiểu mèo khóc chuột.


Thật sự, hai cô chú ở đồn công an số 5 Mai Phúc-Long Biên dù cho là chức cao, được làm ngành nghề ngon lành nhưng cách đối xử với dân không bằng một gã ăn mày. Bởi gã ăn mày sau khi được người ta cho đều cảm ơn và nói những câu đầy đủ chủ vị chứ chẳng phải cộc lốc như thế.
Phải chăng, những thành phần như cô chú đã làm vấy bẩn thêm nghề cao quý?

Bài học cho chính mình:
Luôn nở nụ cười với những khách hàng-bởi họ là thượng đế
Nghề nào cũng cao quý-nếu nghề đó không vi phạm pháp luật.
Không được khinh thường ai-cho dù người đó dưới cấp của mình.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tản

Là phụ nữ... nhất định phải xinh. Tôi đã từng nghe ai đó nói rằng khi chia tay người yêu phụ nữ phải xinh hơn, tràn đầy sức sống hơn để cho mỗi lần người yêu cũ của mình nhìn vào họ sẽ tiếc, sẽ chơi vơi. Nhưng, riêng với bản thân tôi không hề suy nghĩ như vậy. Bởi, với tôi luôn là khi yêu cũng xinh và chia tay cũng xinh, chứ không phải là chỉ chia tay mới đẹp lên như vậy. Không phải để người ta tiếc thương vì rời bỏ mình, mà để minh chứng rằng dù bất kì ở đâu, hoàn cảnh nào và bao nhiêu tác nhân ngoài ý muốn ập đến thì người phụ nữ cũng phải xinh và vượt qua nhẹ tựa bong bóng xà phòng.

Tình yêu

Tình yêu là gì? nó là cung bậc cảm xúc, là hai trái tim lỗi nhịp cùng chung nhịp đập, là những yêu thương cháy bỏng, hờn ghen vô cớ... những nụ cười vu vơ. Và, đôi lúc chỉ lặng lặng nhìn nhau. Tình yêu đơn giản lắm, nhẹ nhàng lắm...tựa nắng ban mai nhẹ nhàng đằm thắm. Tựa khúc nhạc du dương mỗi độ thu về. Tình yêu là một người thấy thuốc luôn bên cạnh ta, động viên ta uống từng viên thuốc đắng, khuyên răn ta giữ gìn sức khỏe khi trái gió trở trời, chăm sóc ta một cách vô điều kiện mà không đòi hỏi ở ta một cái gì.... đôi lúc ân cần như mẹ chăm con, đôi lúc nghiêm khắc như chính người cha của mình để bắt mình uống từng viên thuốc đắng. Tình yêu-một bác sĩ tâm lí cực kì đáng yêu, người mà ta có thể trút bầu tâm sự mỗi khi vui buồn, ta có thể mượn bờ vai, nước mắt chảy dài mà lòng cũng vơi đi phần nào những tủi hổ. Tình yêu, người mà luôn cho ta những lời khuyên đẹp, đúng đắn nhất để ta vững tâm bước trên cuộc hành trình đầy gian nan thử thách, ta có thể yên lòng vì phía sau luôn có ngư

Khắc khoải...

Đêm ở đây tĩnh lặng vô cùng, một mình với cái máy tính. Hết vào fb, zalo rồi lại lên blog cũng chỉ để viết những tâm tư tình cảm của mình. Có lẽ sâu sắc luôn là thua thiệt, cứ nhìn hoài về xưa cũ dù hiện tại giỏi diễn như nào thì sâu thẳm niềm đau vẫn đang còn le lói. Nước mắt cứ rơi, từng dòng chữ trên bàn phím lại hiện ra dày đặc, cũng không hiểu sao cảm xúc của mình nhiều như vầy. Đọc, nghĩ mãi mà nào có biết.