Chuyển đến nội dung chính

Một chút nghĩ suy.

Bạn có thể khóc huhu cho cái suy nghĩ của tôi-hoặc cũng có thể cười lên khoái trá khi thấy tôi suy nghĩ những điều tưởng chừng ngu ngốc đó. Nhưng tôi vẫn vậy, vẫn cứ nói-theo một quan điểm của tôi-dựa trên những gì tôi biết, tôi hiểu và dĩ nhiên tôi sẽ làm. Hành động ấy sẽ là nói-bởi nói là quyền của tôi-phản biện luôn là quyền của bạn.
Có những tờ báo nổi-rất chi là nổi, nhưng chỉ nổi với một bộ phận học sinh-sinh viên và những thành phần vắt mũi chưa sạch. Sự xuống cấp của báo chí hay là sự a dua theo thời đại để đạt được những lợi ích của việc làm báo mà quên đi những giá trị của mình, đã làm vấy bẩn thêm ngành nghề truyền thông nước nhà.
Tôi chả cần phải giấu cái gì. Vâng, đích thị là tôi đang nói tới 24h,kenh14,phunutoday....những trang báo chuối-tưởng chừng là không thể chuối hơn được nữa.
Nhà báo, nghề mà nghe oách với biết bao nhiêu ngành nghề khác-bạn có quyền vểnh mũi lên khi đi đến một hiện trường mà người dân không được vào chỉ đơn giản với câu nói: tôi đang tác nghiệp. Và, dĩ nhiên-bạn có quyền, cái quyền ấy bự đến nỗi mà đôi khi che lấp mất giá trị bản ngã của truyền thông.
Ở những tờ báo vở vẩn ấy.... vẫn là 24h,k14. Chưa kể là về mặt nội dung chuẩn hay chưa, mà câu chữ nhiều lúc cũng rất là vớ vẩn, chẳng ăn khớp với nhau nhưng cũng tưng tưng diện lộ bộ mặt phơi phới trên những con đường đông dân qua lại.
Một người khen đẹp-ắt hẳn những người sau phải khen đẹp. Một người khen hay-những người sau cũng phải phán rằng hay. Vì nếu mình đi ngược với họ, mình sẽ bị xem là ngu ngốc. Một nỗi sợ vô hình chung đã biến con người ta thành những con rô bốt chả có cảm xúc-trơ lì.
Một tờ báo chuyên đi tọc mạch bằng việc hôm nay hoa hậu này ăn gì, ngày mai người mẫu kia uống gì..... ai hở rốn hở ngực vào những buổi chiều nay. Một chảo lửa sâu bi luôn sẵn sàng cháy để mấy nhà báo chả có nghiệp vụ cứ âm ầm đổ về, có khi nào họ nghĩ là họ viết cái gì?viết như thế nào chưa?
Những tờ báo tưởng chừng là to tát, tưởng chừng là lớn nhưng lại vô hình chung bôi tro trát trấu vào truyền thông nước nhà. Những nhà báo không lương tâm ấy chẳng khác gì những con sâu đục khoét tâm hồn của những trẻ thơ.
Cũng may mắn, bên những vị phỏng viên tơn hởn ấy vẫn đang con có những nhà báo lương tâm thật sự. Những nhà báo ấy chả cần phải nổ đùng đoàng, chả cần phải dơ đao múa kiếm-họ chỉ viết, viết với lương tâm họ, viết với những gì họ thấy, họ nghe và họ luôn rời xa những cái tục tằn vô văn hóa mà một số bộ phận thường nhảy vào a dua để kiếm miếng cơm cho mình.
Nếu bạn là phan cuồng của kênh 14, phunutoday....hay những tờ báo mà tôi cho là rác rưởi thì đây sẽ là lí do khiến bạn chửi tôi chả có lối thoát, bạn có thể dùng lời lẽ chợ búa để thóa mạ bất cứ ai, bất cứ chuyện gì khi mà dám nói ra sự thật về thần tượng bạn. Bạn cũng có 1 cái đầu-trước khi hành sự phải sờ trên đầu mình ngẫm nghĩ lại xem chuyện này thế nào. Còn tôi, tôi biết mình đang viết gì, đang nói gì và đang ở đâu

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.