Chuyển đến nội dung chính

Bức thư cha gửi con


(Chuyển thể từ bức thư gửi con của một nhà kinh tế Đài Loan Tôn Vận Tuyền)  





Con ơi,trên nẻo đường đời,
Vô thường phúc họa ta thời biết đâu?
Cha viết cho con vài câu,
Mong con ghi nhớ,khắc sâu trong lòng…
Nó là đúc rút bao năm,
Là thành,là bại cha tìm được ra…
Để con tỏ lối đường xa,
Khỏi con lầm lạc khi ra trường đời…
-Những ai không tốt con ơi,
Đừng bận tâm nó mất thời giờ thôi.
Bởi vì người sống trong đời,
Chẳng ai nghĩa vụ làm người tốt đâu.
Cha,Mẹ! con nhé khắc sâu,
Duy nhất người tốt...dãi dầu với con…
-Chữ Tín con giữ luôn luôn,
Nhưng bắt người khác,họ buồn đó nghe.
Con luôn tốt với bạn bè,
Nhưng bắt họ tốt,chớ nghe con à!
Với người đối xử thiết tha,
Nhưng người đối lại… đừng mà bận tâm.
Mong con hiểu,kẻo sai lầm,
Xác định được thế thì lòng thảnh thơi…
-Không ai duy nhất trên đời,
Không thể thay thế!Con thời nhớ nghe.
Cũng như không có vật gì,
Phải cần có nó…con thì lầm to.
Cho nên chẳng phải so đo,
Nếu con mất mát dẫu cho thế nào!
Cũng chẳng ghê gớm lớn lao,
Đừng nên phiền lụy bi sầu làm chi…
-Yêu thương bất diệt không hề,
Ái tình cũng thế rồi thì trôi qua.
Yêu ai nếu phải chia xa,
Thời gian gột rửa nhạt nhòa dần thôi.
Đớn đau cũng chỉ một hồi,
Bi thương,hoài niệm một thời được chi?...
-Thời gian con nhớ khắc ghi,
Không được lãng phí chút gì đó nghe.
Thoi đưa ngày tháng đi về,
Đến khi đầu bạc,tiếc hè ngày xưa…
Trân quý sinh mạng bây giờ,
Mới mong trường thọ phất phơ bạc đầu…
-Chờ con phụng dưỡng không đâu,
Làm Cha,làm Mẹ ai nào dám mong.
Cũng như con nên biết rằng,
Mẹ ,Cha không thể vĩnh hằng bên con.
Ngày mai con vui hay buồn,
Giàu sang,sướng khổ…tay con dựng thành.
-Cuộc đời đẹp lắm lung linh,
Phút giây sum họp,gia đình người thân.
Con ơi! phải quý,phải trân.
Kiếp sau ai biết ai lần mà hay?
-Đường đời cạm bẫy chông gai,
Những ai thành đạt là tài,giỏi giang.
Nhiều người chỉ học chớ chăng,
Mà nên sự nghiệp lẫy lừng làm sao…
Nhưng học cần thiết biết bao,
Nó là vũ khí hàng đầu cho ta….
-Hai mươi năm lẻ trôi qua,
Cha mua xổ sổ nhưng mà…trúng đâu?
Chờ đợi may mắn đâu đâu,
Là điều ảo tưởng mộng giàu mà thôi.
Tự thân nổ lực không rời,
May mắn chỉ một xíu thôi khó tìm…
-Hãy mơ,hãy ước mỗi đêm,
Nhưng xa thực tiễn…hão huyền thì không!
Niềm tin luôn có trong lòng,
Tin mình tin cả cộng đồng nhé con.
Niềm tin giúp con lớn khôn,
Giúp con nổ lực không sờn chông gai.
Thành công kết quả ngày mai,
Là nhờ nổ lực miệt mài say mê.
Thành công không phải Đích nghe!
Quá trình đấy nhé không hề dừng đâu.
Con trai ơi!Ngẩng cao đầu,
Vững chân con nhé dãi dầu nắng mưa!

Chú Xóm Ao
(Tên thân thương mà con gọi chú)



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.