Chuyển đến nội dung chính

Trải lòng.


Một mình bên tách cà phê sữa nóng,  chỉ còn lại ánh sáng le lói của màn hình máy tính phản ra khắp căn phòng chưa đầy 14m2 của nó. Lòng nó lại thao thức...
Bao nhiêu suy nghĩ vụt lên trong đầu nó, chợt đến rồi chợt đi... thoáng qua, nó không thể định hình được những biến cố trong đời, những cái nào đã xa, và những gì chưa đến. Lòng nó quặn thắt lại, đau.
Những lúc thế này, nó cô đơn-không phải, nó có cô đơn đâu, nó vẫn có những người bạn đang dõi theo nó từng ngày đấy chứ, những người mà chưa từng gặp mặt một lần nhưng luôn sẵn sàng dành hết thời gian quý báu của mình cho nó, để nghe nó tâm sự đủ điều.
Nó tin vào tình bạn onl, một tình bạn mà không cần biết nhau ở đâu, không cần biết nhau có những mối quan hệ thế nào, đại gia hay không... mà tình bạn ấy chỉ cần biết lắng nghe, chia sẻ, giải bày...con tim đồng điệu hòa vào nhịp mỗi bài thơ, lời văn tựa như gió mùa thu-nhẹ nhàng.
Nó-nhìn cuộc đời mảng màu u tối, chợt chạnh lòng khi nó nhìn thấy bất hạnh khổ đau. Ngước mắt nhìn không thôi mà trong lòng chan chứa nỗi niềm, nó nợ đời quá nhiều-biết bao giờ nó mới trả được đây.
Nó cười-một nụ cười nhạt thếch mà nó dành cho đời, sao đời này lắm bất công vậy? sao mà có người giàu nứt đất nẻ đai còn có người lại là tận cùng của xã hội, tận cùng của khổ đau.
Khi mà lớp bạn của nó nhìn đời với một con mắt mộng du, tươi đẹp thì nó lại nhìn đời bằng con mắt của đầy rẫy bất công.
Nó không thể khóc trước những khổ đau, nước mắt nó đã khô từ khóe mắt tự bao giờ nhưng con tim nó luôn rỉ máu, đau... nỗi đau nhân loại hay là nỗi đau chính nó đây?
Nó dằn vặt mình, hối lỗi vì cuộc sống này nó đã nợ quá nhiều, nó nợ đời... biết bao giờ mới trả được đây?
Có lẽ vì, nó quá đa cảm khi nhìn về cuộc đời.
Có lẽ vì, nó đã quá nghĩ nhiều để trong tâm nó chẳng bao giờ có một phút bình yên.
Căn phòng vắng, lòng nó cũng vắng và lạnh hơn cả căn phòng này.
.............................
Nó-một đứa con gái luôn luôn nở nụ cười trước mọi hoàn cảnh, sống vô tư với cái tuổi của mình.
Nó-một đứa con gái luôn chấp nhận hoàn cảnh để vươn lên.
Nó-một đứa con gái chẳng biết buồn.
Nó-một đứa con gái nhẹ nhàng, tâm lí.
Trong mắt bạn bè nó-nó là một đứa như thế, luôn cười vui, hòa đồng, không biết buồn đau, khổ tủi.
Nó cười-ừ, thì ra nó có một cái mặt nạ, cái mặt nạ ấy đẹp thật, đẹp đến nỗi mà nó có thể che giấu một cách hoàn mĩ nhất để trong bạn bè, người ta chỉ có ấn tượng tốt về nó mà thôi.
.............................
Nó- là một bà cụ non
Nó- là một đứa thích bàn về vấn đề xã hội
Nó-là một đứa không sống đúng với lứa tuổi của nó.
Nó-là một đứa tình cảm
Trong mắt anh chị, nó là một đứa như thế. Nó già hơn cả anh chị.
Nó cười-anh chị chỉ hiểu nó có một phần, phần còn lại cũng chỉ là ẩn số mà thôi.
.............................
Nó mong rằng, một ngày không xa nó sẽ là người mang lại tiếng cười cho những mảnh đời bất hạnh.
Ước mơ của nó chỉ đơn giản thế thôi, người giàu sẽ lắng lòng mình hơn nữa, để nghe tiếng lầm than của người nghèo.
Ly cà phê nguội dần lúc nào không hay.
Lòng nó lại ấm dần khi nghĩ đến những cái tết yêu thương.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.