Chuyển đến nội dung chính

Mưa


Cảm nhận cái rét của Hà Nội dần len lỏi qua từng ngọn gió, hạt mưa. Lạnh tê tái, buốt giá từ tâm hồn... môi khẽ run lên. Bất chợt, trời đổ cơn mưa...cơn mưa đêm, vội đến.
Những hạt mưa rơi vô định, làm cho nỗi buồn càng miên man... tí tách, tí tách... mưa cứ rơi hoài, dòng người vội vã trên từng con phố, vỉa hè...và lòng người cũng ẩm ướt theo mưa.
Mưa, cuốn bao nhiêu nỗi buồn hay là vùi lấp bao nhiêu niềm vui... một tâm trạng, một khái niệm khác nhau, đều rất mơ hồ, rất mơ hồ về mưa-nhưng mà với tôi, mưa lại khiến lòng gợi nhớ, gợi thương. Một chút bồi hồi xao xuyến, một chút thờ ơ... một chút lãnh cảm với đời, với người và thêm một chút mặn đắng ở khóe môi. Nước mắt rơi, chua xót.
Tôi thích mưa, thích một mình ngồi ngắm mưa bên tách cà phê đắng, nhâm nhi vị đắng của cà phê, và có một chút ngòn ngọt đọng lại ở đầu môi. Một dư vị khó mà quên, cũng như là dư vị của cuộc đời này. Chát đắng nhiều, hạnh phúc thì có bao nhiêu.
Ngoài kia, mưa hay là giọt ngọc của trời cứ rơi hoài rơi mãi, trong lòng tôi cũng có những trăn trở cứ quẩn quanh theo những hạt mưa rơi... cần lỗi thoát, lối thoát cho cách nghĩ suy, lối thoát cho một thế thái nhân tình.
Mưa-mưa có cảm giác gì không? có hạnh phúc hay khổ đau gì không? chắc là có... mỗi hạt mưa cũng giống như số phận của một con người, có sướng vui, bần hàn.
Có những hạt mưa thành hạt ngọc khi rơi vào đài cát nhưng cũng có những hạt mưa thành tiếng bi ai khi rơi vào những nơi tăm tối. Con người chúng ta cũng thế, ta sinh ra nào đâu có được chọn mẹ cha, chỉ biết rằng khi có mặt trên cõi đời này thì có người sống trong nhung lụa và cũng có người phải bơ vơ giữa dòng đời.
Tiếng mưa, tiếng nỉ non của đất trời, tiếng tha thiết của lòng người. Mưa để gột rửa bao tâm hồn u tối hay mưa để làm tan nát thêm cõi lòng, vực dậy được hay không khi mà không còn chổ kiên định của một lối về.
Ngửa tay hứng những giọt mưa-giọt ngọc mà trời ban cho. Cái lạnh thấu dần trong tim, len lỏi...nhưng, chính cái lạnh đó làm ta suy nghĩ bao điều.
7 tỉ người biết ai thích mưa, 7 tỉ người biết ai cảm nhận về từng giọt mưa một cách tài tình.... 7 tỉ người biết ai thích đi giữa mưa mỗi lúc buồn, khóc để mưa xoa nhòa đi những giọt nước mắt đang rơi....
Mưa, cũng vội vã. Vội vã như những dòng người lưu thông trên phố. Lúc ào ào, lúc nhẹ nhàng, bình thản... và, cũng có lúc bi ai.
Mưa, mưa lất phất của những cặp tình nhân... không làm đủ ướt áo quần nhưng nó lại làm đủ ấm cho một tình yêu.
Mưa rào vội đến vội đi của những con người công việc, là ào ào, ráo riết, thúc dục nhanh lên cho kịp tiến trình rồi vội vã bỏ đi khi mà hoàn thành công việc.
Mưa rả rích, dầm dề của những mảnh đời bất hạnh. Cứ âm ỉ trong lòng của khổ đau.

......................................
Trời vẫn cứ mưa, tách cà phê cạn dần, dư vị đắng ngọt của cuộc đời vẫn còn nguyên vẹn.
Không biết dưới cái lạnh này, hồn ai đã bị ướt theo mưa?
Không biết dưới cái lạnh này, lòng ai có tê tái khi nghĩ về kẻ nghèo?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người thương

Có những người ta biết rằng rất thương nhưng không thể nói rằng ta yêu họ. Vì khi nói ra chắc rằng ta sẽ mất họ mãi. Anh chọn cho mình lặng im dõi theo từng bước đi của em, chọn cho mình thương em trong im lặng, lặng lẽ bên em mỗi lúc em cần, lặng lặng gói gém tình cảm của mình để cho em không thể nào mà biết rằng anh thương em nhiều như thế.

Lời cảm tạ...

                                               Đây là tôi, nhưng mà chibi. Cảm ơn bác. Trước khi về quê thì viết cái cho rực rỡ, cho nó có khí thế. Gọi là cuối năm nói sạch, nói tuột để bước sang đầu năm mới cho vui, cho nó gọi là đúng quy trình. Định điểm một vài tin vu vơ, gọi là để khoe mẽ với các bạn trẻ rằng ngày nào tôi cũng đọc báo để các bạn biết được rằng ngoài chung tình với face ra thì thú vui tao nhã của tôi vẫn là đọc báo. Nhưng mà thôi, nói cái khác cho có khí thế, gọi là cho đúng các bạn trẻ, không được rời xa thực tế.... rứa thôi. Bắt đầu từ ngày hôm qua, vâng-hôm qua là ngày 22 thì Hà Nội mới có không khí tết. Đào với quất mới khoe sắc sặc sỡ ở đường, điểm tô cho cái thành phố đúng quy trình. Mọi góc ở bên Văn Miếu cũng được tận dụng hết sức là trơn tru để chào đón các cụ đồ ngồi cho chữ... ờ quên, bán chữ mới đúng, nhưng phải nói cho chữ cho nó đúng quy trình. Rứa thôi.