Hà Nội lạnh, cái lạnh thấu xương buốt tận từng con tim. Cô đơn, hay là ta đang tạo cho mình một cái vỏ bọc cô đơn...
Nước vẫn cứ ti tách rơi, từng cơn gió vẫn khẽ khẽ đập lên khung cửa sổ và đôi khi rít lên từng hồi...lạnh một chớm lạnh trời đông trở thành sợ hãi trong thâm tâm những người nghèo khổ.
Cũng chẳng biết yêu hay ghét cái cảm giác thế này, nó mường tượng-gần xa,mong manh hay chinh là do con tim ta dựng lấy một ranh giới rõ ràng, để đôi khi không dám bước sang ngang.
Cái rét, rét buốt tận tâm can.
Con người bất lực trước thiên nhiên, hung tàn của những mùa rét
Gia súc gia cầm cũng chọn cách từ bỏ sinh mạng của mình bởi chẳng còn sức lực mà chống chọi.
Khổ nhất, vẫn là những người dân miền núi nghèo.
Khổ nhất, vẫn là những số phận sinh ra mà chưa một lần nào biết mặc ấm mùa đông, ăn no cho đỡ lạnh lòng.
Cái lạnh của gió mùa, cũng không bằng cái lạnh của lòng người.
Gió cứ thổi, những đôi vai gầy guộc run lên, những cặp môi thâm tím tự bao giờ....
Có ai đã từng khóc, khi thấy cảnh đời còn nhiều trái đắng
Có ai đã từng nghẹn lòng khi thấy còn nhiều kẻ bơ vơ
Xã hội này quá là bất công, kẻ thì giàu vô tận-kẻ thì tận cùng của khổ đau
Khẳng định quan không tham, nhưng mà lại nhiều gia cảnh khốn khó
Khẳng định quan thương dân, ừ...quan thương dân thật, quan thương dân vì dân nộp thuế cho quan mà.
Nhận xét
Đăng nhận xét