Một ngày đẹp, bầu trời trong xanh vời vợi. Nó lững thững bước đi một cách vô thức. Ừ thì, cũng đã lâu lắm rồi, cái thói quen ấy, thói quen mỗi chiều dạo quanh công viên ấy không bao giờ trì hoãn cho dù một tác động gì từ thiên nhiên. Không phải vì nó muốn kiếm tìm những gì xưa cũ cũng không phải vì nó muốn gì đó lớn lao... mà chỉ đơn giản là nó muốn được bình yên.
Cứ đi như thế, cứ im lặng như thế, cứ ngắm dòng người ngược xuôi như thế... một niềm vui nhen nhóm trong lòng. Nó cười, nụ cười rạng ngời xuất hiện trên đôi môi chứ không là lãng xoẹt thường ngày.
Nó đến thế giới này làm gì? mục đích nó tồn tại ở thế giới này là chi? những câu hỏi ngô nghê mà nó thường tự đặt ra cho mình nhưng nó cũng không cần lời giải. Nó cảm thấy nhạt, đời nhạt. Hay là vì trải qua bao bão giông của cuộc đời, đau nỗi đau dương giang nên nó mới như thế, lãnh đạm vô cùng, khiến bao nhiêu người phải lạnh sống lưng mỗi khi muốn lại gần.
Cuộc sống xung quanh công viên bình yên đến lạ, cái cảm giác yên bình như những chốn đồng quê. Gợi thương gợi nhớ, gợi những trưa hè đi bắt ve ve, gợi những chiều đông mẹ lom khom cấy lúa... những ngày xuân về nao nức hội đồng quê. Cảm giác tuổi thơ mường tượng xa dần, nhưng những ngày ấy, những ngày ấy không bao giờ quên. Có lẽ, khi mang nó xuống mồ, đó cũng là kỉ niệm đẹp đi theo nó. Nó cười.
Ngồi xuống, nhìn về phía mặt hồ lăn tăn gợn sóng, nhìn những con cá tung tăng bơi lội, nhìn về phía xa xa những cặp đôi đang sáng bước bên nhau.... nó cứ nhìn, cứ nhìn và để cho suy nghĩ của nó đi hoang. Đầu óc nó cần thanh thản, tâm hồn nó cần gột rửa bởi bao nhiêu mảng u ám trong đời.
Trời đổ mưa, mọi người tìm cho mình một nơi an toàn để tránh cơn mưa bất chợt. Nó ngước mắt lên nhìn trời, mưa đập vào mặt, rát nhưng có lẽ vết thương trong tim mình còn rát hơn nhiều. Nước mắt rơi hòa tan với nước mắt trời. Đau nhói.
Nước mắt, là giọt ngọc trời ban, không bao giờ được phí phạm một cách dễ dãi. Thế cho nên, chỉ trời mưa, nó mới đi dưới mưa, nước mắt mới rơi, như thế cũng sẽ chẳng ai bao giờ thấy nó khóc. Mắt nó với mắt trời hòa quyện làm một. Nó giỏi dấu tình cảm, hay chính cuộc đời đã tôi luyện cho nó thành một đứa trơ lì cảm xúc.
Có những mối quan hệ không gọi thành tên, có những người lặng lẽ đến rồi rời xa cuộc đời nó như chưa bao giờ từng tồn tại, có những cái tưởng chừng mãi sẽ không rời xa nhưng cuối cùng vẫn phải đi kiếm tìm nửa mảnh ghép phù hợp cho đời...
Mưa từ từ nhỏ hạt, ngớt hẳn. Nước mưa thấm vào người khiến nó rùng mình vì lạnh, nhưng nó cũng không muốn quay về. Nó vẫn ngồi đó, im lìm.
Ai đó đã từng ngồi với nó bên măt hồ này, cũng đã từng im lặng và nhìn những gợn sóng lăn tăn. Nhưng giờ đây, ai đó đang ở phương trời nào xa xôi, còn nó vẫn ở đây, vẫn ngồi chổ này, vẫn im lặng... Nhưng có lẽ, ai đó cũng chỉ là bọt của mặt hồ gợn sóng, không đủ để cho nó sánh bước trên đoạn đường dài dang dở, chỉ có thể là đường thẳng song song mà thôi.
Nó có nhiều lựa chọn, nhiều dự định cho tương lai còn đang dang dở... nó phải học cách ở cuộc sống này hơn, đó không phải là quên, không phải là nhớ mà đó là học cách yêu.
Màn đêm bắt đầu buông xuống là ánh đèn lại rạng soi. Nó đứng dậy bước về nhà, nó cảm giác ấm cúng lạ thường.
Cứ đi như thế, cứ im lặng như thế, cứ ngắm dòng người ngược xuôi như thế... một niềm vui nhen nhóm trong lòng. Nó cười, nụ cười rạng ngời xuất hiện trên đôi môi chứ không là lãng xoẹt thường ngày.
Nó đến thế giới này làm gì? mục đích nó tồn tại ở thế giới này là chi? những câu hỏi ngô nghê mà nó thường tự đặt ra cho mình nhưng nó cũng không cần lời giải. Nó cảm thấy nhạt, đời nhạt. Hay là vì trải qua bao bão giông của cuộc đời, đau nỗi đau dương giang nên nó mới như thế, lãnh đạm vô cùng, khiến bao nhiêu người phải lạnh sống lưng mỗi khi muốn lại gần.
Cuộc sống xung quanh công viên bình yên đến lạ, cái cảm giác yên bình như những chốn đồng quê. Gợi thương gợi nhớ, gợi những trưa hè đi bắt ve ve, gợi những chiều đông mẹ lom khom cấy lúa... những ngày xuân về nao nức hội đồng quê. Cảm giác tuổi thơ mường tượng xa dần, nhưng những ngày ấy, những ngày ấy không bao giờ quên. Có lẽ, khi mang nó xuống mồ, đó cũng là kỉ niệm đẹp đi theo nó. Nó cười.
Ngồi xuống, nhìn về phía mặt hồ lăn tăn gợn sóng, nhìn những con cá tung tăng bơi lội, nhìn về phía xa xa những cặp đôi đang sáng bước bên nhau.... nó cứ nhìn, cứ nhìn và để cho suy nghĩ của nó đi hoang. Đầu óc nó cần thanh thản, tâm hồn nó cần gột rửa bởi bao nhiêu mảng u ám trong đời.
Trời đổ mưa, mọi người tìm cho mình một nơi an toàn để tránh cơn mưa bất chợt. Nó ngước mắt lên nhìn trời, mưa đập vào mặt, rát nhưng có lẽ vết thương trong tim mình còn rát hơn nhiều. Nước mắt rơi hòa tan với nước mắt trời. Đau nhói.
Nước mắt, là giọt ngọc trời ban, không bao giờ được phí phạm một cách dễ dãi. Thế cho nên, chỉ trời mưa, nó mới đi dưới mưa, nước mắt mới rơi, như thế cũng sẽ chẳng ai bao giờ thấy nó khóc. Mắt nó với mắt trời hòa quyện làm một. Nó giỏi dấu tình cảm, hay chính cuộc đời đã tôi luyện cho nó thành một đứa trơ lì cảm xúc.
Có những mối quan hệ không gọi thành tên, có những người lặng lẽ đến rồi rời xa cuộc đời nó như chưa bao giờ từng tồn tại, có những cái tưởng chừng mãi sẽ không rời xa nhưng cuối cùng vẫn phải đi kiếm tìm nửa mảnh ghép phù hợp cho đời...
Mưa từ từ nhỏ hạt, ngớt hẳn. Nước mưa thấm vào người khiến nó rùng mình vì lạnh, nhưng nó cũng không muốn quay về. Nó vẫn ngồi đó, im lìm.
Ai đó đã từng ngồi với nó bên măt hồ này, cũng đã từng im lặng và nhìn những gợn sóng lăn tăn. Nhưng giờ đây, ai đó đang ở phương trời nào xa xôi, còn nó vẫn ở đây, vẫn ngồi chổ này, vẫn im lặng... Nhưng có lẽ, ai đó cũng chỉ là bọt của mặt hồ gợn sóng, không đủ để cho nó sánh bước trên đoạn đường dài dang dở, chỉ có thể là đường thẳng song song mà thôi.
Nó có nhiều lựa chọn, nhiều dự định cho tương lai còn đang dang dở... nó phải học cách ở cuộc sống này hơn, đó không phải là quên, không phải là nhớ mà đó là học cách yêu.
Màn đêm bắt đầu buông xuống là ánh đèn lại rạng soi. Nó đứng dậy bước về nhà, nó cảm giác ấm cúng lạ thường.
Nhận xét
Đăng nhận xét