Nó gục đầu trên bàn phím lần thứ n, cố gắng gượng kiếm tìm từng con chữ lộn xộn trong đầu. Ngoài kia, màn đêm bao phủ tự bao giờ, một gam màu đen với những bóng hình của các cây tạo nên những dáng người gớm ghiếc. Nó lại hình dung, nó lại thở dài : giá như.
Tách cà phê đã nguội từ bao giờ mà nó không hề hay biết. Hình như, nó đã quá nhập tâm để rồi nó quên đi những gì đang hiện hữu. Hình như, cuộc sống trong nó đã không còn gì ngoài hai chữ : “tồn tại”. Bởi rằng cuộc sống của nó đã có quá nhiều mảng đen, quá nhiều những áng mây xám xịt, quá nhiều những đau thương để rồi với nó bây giờ không phải là sống, mà chỉ là tồn tại mà thôi.
Những con chữ vẫn cứ đứng yên trên màn hình.Giá như, chữ kia biết nói, giá như, chữ kia hiểu được lòng người, giá như, chữ kia có thể ngồi nghe nó nói hằng giờ, thì có lẽ nó sẽ không phải một mình đơn độc trên nẻo đường về, không phải gạt nước mắt yêu thương để biến thành một người tàn nhẫn. Nó nghĩ vậy, nó cười. Một nụ cười khó hiểu.
10 năm với một đời người không quá dài nhưng với một cuộc tình thì không hề hay ngắn. 10 năm với bao nhiêu hi vọng, đợi chờ. 10 năm với bao nhiêu giọt nước mắt hờn ghen gói gọn vào hai chữ “yêu thương”. 10 năm, nó sống với một niềm tin mãnh liệt về tình yêu. Nó tin, tin lắm, chỉ cần thật lòng với nhau thì sẽ không còn gì là rào cản.
Nước mắt nó đã không còn rơi như ngày đầu, con tim nó cũng đã dần dần chai sạm. Không đau lên từng hồi, không ướt khóe mi kia nhưng không nghĩa là không nhớ. Như một bệnh nhân mãn tính với một căn bệnh quái gở nào, rồi có ngày người ta cũng sẽ không đau về những cơn hành xác, nhưng nỗi đau tình thần lại không thể nào nguôi ngoai.
Nó phải viết, viết để cho thiên hạ biết về bộ mặt đểu giả của người nó từng yêu thương. Nó phải viết, viết để trút hết nỗi lòng đang còn ngổn ngang, đang còn chất chứa. Nó phải viết, viết để người ta phải sống trong hổ thẹn lương tâm, để người ta không còn hạnh phúc.
Đời người, thì đẹp nhất vẫn là tuổi đôi mươi. Khi mà hạnh phúc bên gia đình, bên người thương thì điều đó thật viên mãn. Nó cũng đã từng được hưởng niềm hạnh phúc ấy, và nó cũng tan nhanh như bong bóng xà phòng, để lại bao nhiêu tiếc nuối, giận hờn.
Chia tay, chỉ vì ngăn cấm gia đình. Người ta bỏ mặc nó bơ vơ giữa dòng đời nghiệt ngã. Rồi, nó sẽ thế nào đây? Nó sẽ thế nào đây khi mà tuổi xuân đã hiến dâng mà không một phần tiếc nuối. Khi mà bè bạn hạnh phúc bên gia đình nhỏ đầy ắp tiếng cười thì nó lại đối mặt với cô quạnh mỗi lúc đêm về, đối mặt với sự thật nghiệt ngã. Cuộc đời của nó có làm lại được chăng, và ai, ai sẽ là người giúp nó làm nên một trang sử mới của cuộc đời. Ai?
Nó hận người ta phụ tình mà không hề day dứt, hận người ta đã xem nó là
một trò chơi để hủy hoại cuộc đời của nó. Oán hận này, sẽ không nguôi. Nỗi đau
này, nó xin trọn chôn giấu.
Người trong cuộc không bao giờ sáng suốt bằng người ngoài. Có lẽ, nó cũng không thể nằm ngoài phạm vi của câu nói đó nên những hành động của nó có phần không hề suy xét, nó không cần biết mức độ nguy hại của những việc mình làm như thế nào, nó chỉ cần biết người ta sẽ dằn vặt, đau khổ. Nó chỉ cần biết, người ta sẽ không hạnh phúc trong ngày vu quy và trong các ngày khác. Thế thôi.
Sống trên đời, không có bước đường cùng. Nó không tin vào định lí ấy. Vì nó đã cùng đường, cùng đường thật sự nên mới dùng đến những cách, những trò như vậy. Chí Phèo cũng vậy, đã đến bước đường cùng, đã không thể làm người lương thiện nên phải chết, chết để minh chứng cho mình đang còn một chút lương thiện cuối cùng. Còn nó, tuy không phải giống Chí về hoàn cảnh cuộc đời, nhưng nó lại giống Chí về bước đường cùng. Bước đường cùng của nó không phải là lương thiện mà đó là giải thoát, giải thoát cho một tâm hồn đau khổ, bức bách trước cuộc đời tình ái.
Tiếng gà sang canh làm nó giật mình. Rút cuộc tình yêu cũng chỉ tính bằng tiền, địa vị. Chứ tình yêu làm gì có những cảm tình chân chính của con người. Nó cười, nụ cười nhạt như chính tình yêu mà nó nghĩ.
Nó không đủ mạnh mẽ, không đủ kiên cường và không đủ lạnh lùng. Phải chăng, những điều không đủ ấy đã khiến nó bi lụy hơn nhiều, khiến nó sống mà chẳng thể nhìn cuộc đời với một áng màu hồng sau biến cố xảy ra.
P/s: Khi đọc bài viết này, sẽ có rất nhiều ý kiến khác nhau. Về ý hành văn, về lời bài viết. Nhưng, đối với tôi, mỗi lúc tôi nghĩ tới câu chuyện này, một tình thương tôi dành cho nhân vật Nó không hề thay đổi. Xã hội sẽ không phán xét những hành động mà chị làm với anh ta, nhưng tôi vẫn luôn chắc chắn rằng xã hội sẽ phán xét những việc mà anh ta đã gây cho chị. Tôi vẫn luôn hi vọng rằng, chị sẽ có đủ sức mạnh để vượt qua nỗi đau này. Dù cho có 1 tuần, 1 tháng, 1 năm hay nhiều hơn nữa thì hãy để quá khứ ngủ đi, hãy mở lòng mình ra để đón ánh nắng mặt trời. Chị sẽ làm được, tôi tin vào điều đó và cầu chúc cho chị sẽ bình an và luôn may mắn.
Người trong cuộc không bao giờ sáng suốt bằng người ngoài. Có lẽ, nó cũng không thể nằm ngoài phạm vi của câu nói đó nên những hành động của nó có phần không hề suy xét, nó không cần biết mức độ nguy hại của những việc mình làm như thế nào, nó chỉ cần biết người ta sẽ dằn vặt, đau khổ. Nó chỉ cần biết, người ta sẽ không hạnh phúc trong ngày vu quy và trong các ngày khác. Thế thôi.
Sống trên đời, không có bước đường cùng. Nó không tin vào định lí ấy. Vì nó đã cùng đường, cùng đường thật sự nên mới dùng đến những cách, những trò như vậy. Chí Phèo cũng vậy, đã đến bước đường cùng, đã không thể làm người lương thiện nên phải chết, chết để minh chứng cho mình đang còn một chút lương thiện cuối cùng. Còn nó, tuy không phải giống Chí về hoàn cảnh cuộc đời, nhưng nó lại giống Chí về bước đường cùng. Bước đường cùng của nó không phải là lương thiện mà đó là giải thoát, giải thoát cho một tâm hồn đau khổ, bức bách trước cuộc đời tình ái.
Tiếng gà sang canh làm nó giật mình. Rút cuộc tình yêu cũng chỉ tính bằng tiền, địa vị. Chứ tình yêu làm gì có những cảm tình chân chính của con người. Nó cười, nụ cười nhạt như chính tình yêu mà nó nghĩ.
Nó không đủ mạnh mẽ, không đủ kiên cường và không đủ lạnh lùng. Phải chăng, những điều không đủ ấy đã khiến nó bi lụy hơn nhiều, khiến nó sống mà chẳng thể nhìn cuộc đời với một áng màu hồng sau biến cố xảy ra.
P/s: Khi đọc bài viết này, sẽ có rất nhiều ý kiến khác nhau. Về ý hành văn, về lời bài viết. Nhưng, đối với tôi, mỗi lúc tôi nghĩ tới câu chuyện này, một tình thương tôi dành cho nhân vật Nó không hề thay đổi. Xã hội sẽ không phán xét những hành động mà chị làm với anh ta, nhưng tôi vẫn luôn chắc chắn rằng xã hội sẽ phán xét những việc mà anh ta đã gây cho chị. Tôi vẫn luôn hi vọng rằng, chị sẽ có đủ sức mạnh để vượt qua nỗi đau này. Dù cho có 1 tuần, 1 tháng, 1 năm hay nhiều hơn nữa thì hãy để quá khứ ngủ đi, hãy mở lòng mình ra để đón ánh nắng mặt trời. Chị sẽ làm được, tôi tin vào điều đó và cầu chúc cho chị sẽ bình an và luôn may mắn.
Nhận xét
Đăng nhận xét